Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 6+7

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:23:08
Lượt xem: 750

 

Đêm đó, ta lặng lẽ điều hòa hơi thở, cảm nhận hơi thở ngày càng chậm lại, cơ thể như chìm vào dòng nước. 

 

Xa xa là âm thanh hôn lễ của Chu Kỳ An và Tống Thư, pháo nổ không biết vang bao nhiêu trăm, bao nhiêu ngàn tiếng, niềm vui gần như tràn vào lãnh cung này. 

 

Ngân Kiều ngồi bên cạnh ta, trong lãnh cung than củi không được cung cấp đầy đủ, nàng ấy run rẩy xoa đôi tay lạnh đến đỏ ửng của ta. 

 

Ta giúp nàng ấy lau nước mắt: "Đừng khóc, Ngân Kiều, chúng ta sắp được tự do rồi.”

 

"À đúng rồi, ngươi có biết khi quý phi được chôn cất, đồ tùy táng gồm những gì không?" 

 

Hôm đó, dù ta bị tước bỏ trang phục, nhưng danh phận vẫn còn. 

 

Ngân Kiều lập tức cau mày: "Nương nương nói linh tinh gì vậy? Nhanh nhổ nước bọt để xua đuổi điềm xấu!" 

 

"Ôi dào, ta chỉ hỏi thôi, thuần túy là tò mò mà thôi." 

 

Ngân Kiều đếm trên đầu ngón tay: "Nhiều lắm, như Lưu quý phi của tiên đế có đôi hoa tai nạm ngọc trai Đông hải, vòng tay san hô mười tám hạt, trâm phượng mạ vàng, chuỗi hạt thanh kim tùng..." 

 

Ta tính nhẩm trong đầu. 

 

Tốt lắm, đừng nói là cả đời ăn mặc không lo, dù hoang phí tám đời cũng không hết! 

 

Tên hoàng đế độc ác, thà chôn tiền xuống mộ còn hơn để dân chúng tiêu xài, thật không có lương tâm. 

 

Nhân lúc Ngân Kiều ra sân lấy quần áo, ta đã làm một vài việc. 

 

Chờ đến khi Ngân Kiều quay lại, mọi việc đã sẵn sàng. 

 

Nàng ấy hầu hạ ta đi ngủ, ta giả vờ như vô ý nói: "À, dưới gối ta để lại một bức thư, nếu hoàng đế đến thăm ta, ngươi hãy giao cho ngài ấy, đừng quên nhé." 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ngân Kiều do dự một lúc. 

 

Thực ra nàng ấy biết, Chu Kỳ An và Tống Thư vừa mới kết hôn, có lẽ sẽ rất lâu mới lại đến thăm ta. 

 

Nhưng nàng ấy sợ ta buồn, nên an ủi: "Nô tì nhớ rồi, nương nương yên tâm." 

 

Ta nhắm mắt lại, bóng tối bao phủ ta. 

 

Hơi thở ngày càng chậm lại, dòng m.á.u chảy trong cơ thể cũng chậm dần. 

 

Ta cảm thấy cơ thể mình dần dần lạnh đi, đầu tiên là tay và chân, sau đó lan lên tứ chi, cuối cùng là tim. 

 

Nhịp đập của tim ngày càng chậm, cho đến khi cuối cùng ngừng hẳn. 

 

Tốt lắm, cũng coi như trả lại những nhịp đập mà những năm qua, mỗi khi gặp Chu Kỳ An, tim ta đã đập thêm. 

 

Chu Kỳ An chắc hẳn đang động phòng hoa chúc với Tống Thư? 

 

Lần này, cuối cùng hắn cũng không cần phải cố ý tắt nến nữa.

 

 

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều chứng kiến sự ân ái của đôi tân lang tân nương hoàng đế và hoàng hậu. 

 

Chu Kỳ An ngồi cùng Tống Thư trong Phượng Nghi Cung, đây là ngày đầu tiên Tống Thư trở thành hoàng hậu. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-67.html.]

Theo quy định, tất cả các phi tần trong cung đều phải đến thỉnh an ả. 

 

Nhưng Chu Kỳ An không có phi tần nào khác, phi tần duy nhất là quý phi Giang Tụng thì đã bị đày vào lãnh cung. 

 

Tống Thư khoác tay Chu Kỳ An, dịu dàng nói: " Giang quý phi dù sao vẫn là quý phi, sao không để nàng ấy đến thỉnh an?" 

 

Ánh mắt Chu Kỳ An trầm xuống, hắn lạnh lùng nói: "Nàng ta hạ độc hại nàng, đã bị đày vào lãnh cung, còn cần gì gặp nàng ta nữa?" 

 

Tống Thư dịu dàng nói: "Giang muội muội cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, hơn nữa, giờ đây cuối cùng thần thiếp cũng đã lấy được chàng, muốn nhận được sự chúc phúc của mọi người." 

 

Chu Kỳ An quay đầu lại, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Tống Thư. 

 

Lâu sau, hắn thở dài một tiếng: "Nàng vui là được." 

 

Anh quay lại nói với thái giám: "Đưa Giang quý phi tới." 

 

Tống Thư ngồi trên ghế, miệng nở một nụ cười nhạt. 

 

Đợi khi Giang Tụng thật sự tới, chứng kiến cảnh ả và Chu Kỳ An ân ái, ả mới thực sự thắng. 

 

Nhưng thái giám đi lâu rồi chưa thấy trở lại. 

 

Gần nửa canh giờ sau, thái giám mới trở về với khuôn mặt tái nhợt. 

 

Ông ta quỳ xuống đất, run rẩy, lâu sau mới thốt ra được vài từ bằng giọng run rẩy: 

 

"Bẩm, bẩm Hoàng Thượng, Giang quý phi đã mất rồi..." 

 

Có tiếng rơi vỡ vang lên trong đại điện. 

 

Là tách trà trong tay Chu Kỳ An rơi xuống đất. 

 

Trong đại điện im lặng một lúc lâu, một lát sau, Chu Kỳ An bật cười. 

 

Hắn chỉ vào thái giám báo tin: 

 

"Trẫm hiểu rồi, là Giang Tụng bảo ngươi báo như vậy phải không? 

 

"Ở trong vương phủ nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu quy tắc, loại trò đùa này cũng dám đùa. 

 

"Nàng ta không phải chỉ muốn trẫm đến thăm nàng ta sao? Giở trò trẻ con như vậy, thật sự là trước đây trẫm đã quá nuông chiều nàng ta rồi." 

 

Thái giám ngẩng đầu lên. 

 

Ông ta không dám nói gì nữa, chỉ có khuôn mặt trắng bệch, đầy vết nước mắt sợ hãi. 

 

Chu Kỳ An nhìn biểu hiện của thái giám. 

 

Hắn dần dần không cười nổi nữa. 

 

Chậm rãi đứng lên, hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi nói thật chứ?" 

 

Thái giám phủ phục khấu đầu: "Ngàn vạn lần là thật! Sáng nay phát hiện Giang quý phi, cơ thể đã lạnh rồi!" 

 

"Hoàng thượng!"

 

Tống Thư thốt lên một tiếng kinh hãi.

 

Vì ả nhìn thấy thân mình Chu Kỳ An lảo đảo một chút, gần như sắp ngã xuống đất.

Loading...