Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 10+11+12

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:25:16
Lượt xem: 1,114

10 

 

Thi thể của ta được đặt trong tông từ hoàng gia, chờ ngày tốt để chôn cất.

 

Ngân Kiều túc trực bên linh cữu của ta, nàng khóc đến mức ngất đi nhiều lần, ta rất đau lòng, nhiều lần muốn ngồi dậy từ trong quan tài để an ủi nàng ấy.

 

Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là người nóng tính không giấu được chuyện, vì kế hoạch lâu dài của nửa đời sau, ta chỉ có thể để nàng ấy chịu thiệt thòi trước.

 

Chu Kỳ An chưa đến thăm ta lần nào.

 

Nhưng hắn đã thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ta, đem tảng đá đen ở hồ Đông đến, để ta nằm trên đó mà chôn cất.

 

Ngày phong kín quan tài và hạ huyệt, Chu Kỳ An cùng đến với Tống Thư.

 

Chu Kỳ An luôn tỏ ra rất bình tĩnh.

 

Cho đến khi một cung nữ rụt rè đưa cho Tống Thư một món đồ: "Hoàng hậu nương nương, đây là từ hồ sen vớt lên, hình như là thứ ngài muốn trước đây."

 

Đó là một miếng ngọc bội, phỉ thúy làm nền, trên đó khảm vàng điêu khắc hình nhánh trúc.

 

Là thứ ta đã đeo nhiều năm, rồi ném vào hồ sen.

 

Tống Thư khẽ mắng: "Thứ xui xẻo gì đây, không cần!"

 

Ả định ném miếng ngọc bội đi, nhưng Chu Kỳ An đột nhiên nói:

 

"Đưa đây."

 

Không biết thế nào, lớp vỏ vàng bên ngoài miếng ngọc bội ngay khi đưa vào tay Chu Kỳ An liền rơi ra.

 

Thế là miếng ngọc bội chia thành nhiều mảnh.

 

Nhìn từ cạnh, đã vỡ từ lâu rồi.

 

Chu Kỳ An sững sờ: "Ngọc vỡ?"

 

Phải biết rằng, ngọc có thể bảo vệ chủ nhân tránh tai họa, nhưng ngọc vỡ lại là điềm xấu, ngược lại còn mang đến tai họa.

 

Trong cung của ta có rất nhiều bảo vật quý giá, sao lại đeo một miếng ngọc vỡ trên người?

 

Ngân Kiều mắt đỏ hoe nói:

 

"Nương nương đã từng nói với nô tỳ, miếng ngọc bội này là quà gặp mặt lần đầu tiên mà ngài tặng cho nương nương."

 

Chu Kỳ An sững người.

 

"Nương nương đã đeo miếng ngọc bội này khi bảo vệ hoàng thượng tranh đoạt ngôi vị, bị tay sai của Thái tử b.ắ.n một mũi tên, chính miếng ngọc bội này đã cản lại.” 

 

"Ngọc bội vì thế mà vỡ, nương nương tìm thợ, dùng vàng làm một lớp vỏ bọc bên ngoài, mới ghép lại được miếng ngọc bội.”

 

"Nương nương nói, đeo miếng ngọc bội này, tai họa sẽ đều tìm đến nương nương, còn phúc khí đều để lại cho hoàng thượng.” 

 

"Nương nương yêu hoàng thượng, nên cam tâm tình nguyện bảo vệ hoàng thượng khỏi tai họa."

 

11 

 

Quan tài đột nhiên bị mở ra.

 

Tiếng người ồn ào, có tiếng thái giám cung nữ ngăn cản, có tiếng khóc của Tống Thư.

 

Chu Kỳ An đang gọi tên ta:

 

"A Tụng, A Tụng.”

 

"Trẫm đến rồi, trẫm đến bên nàng đây..."

 

Hắn như phát điên, mắt đỏ ngầu, vùng vẫy muốn nằm vào quan tài.

 

Tống Thư hét lên: "Còn không mau kéo hoàng thượng ra..."

 

Một trận hỗn loạn, cuối cùng, Chu Kỳ An bị cung nhân cưỡng ép kéo đi.

 

Quan tài bị phong kín, chôn vào đất.

 

Lâu sau, ta dần dần lấy lại hơi thở.

 

Mở mắt ra, trước mắt là một đống vàng bạc châu báu trong quan tài, suýt chút nữa làm ta chói mắt.

 

Ta biết đồ tùy táng sẽ rất nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, vui mừng đến nỗi suýt chút nữa bị ngẹn khí.

 

Một lát sau ta cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, tuy nhiên không khí trong quan tài là có hạn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Phía trên đã bị lớp đất dày phong kín, dù là cao thủ tuyệt thế cũng khó mà mở ra.

 

Nhưng không sao, ta đã mang theo trợ thủ.

 

"Này, lão bạn."

 

Ta gõ gõ vào tảng đá đen.

 

Một lát sau, tảng đá đen thò ra một cái đầu, bốn chân, cộng thêm một cái đuôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-101112.html.]

Đúng vậy, nó chính là tổ sư của môn phái bí kỹ nín thở của chúng ta, sư tổ của sư phụ ta — Vạn Niên Quy.

 

Nó chậm rãi đội nắp quan tài lên, rồi tiếp tục đội lớp đất phía trên lên.

 

Không khí tươi mới tràn vào.

 

Ta vươn tay ra vẫy vẫy với trời vui vẻ hô:

 

"Ta cuối cùng cũng tự do rồi!"

 

12 

 

Ba năm sau, mọi người đều biết, trong quán rượu ở biên ải, có một phú bà xinh đẹp.

 

Các thiếu niên anh tuấn đều muốn nhận được sự ưu ái của nàng.

 

Rõ ràng, phú bà đó chính là ta.

 

Lúc này, tám chàng trai đẹp đẽ xếp hàng trước mặt ta, mỗi người đang thể hiện tài năng của mình, cố gắng chiếm được trái tim ta.

 

Người thứ nhất lập tức ngâm thơ, tràn đầy tình cảm bày tỏ lòng yêu mến với ta.

 

Người thứ hai tiện tay vẩy mực, vẽ lại vẻ đẹp của ta trên trang giấy.

 

Người thứ ba chơi đàn cổ cầm, gửi gắm tâm ý qua âm nhạc dịu dàng.

 

...

 

Tài năng của mỗi người đều có thể coi là tuyệt đỉnh.

 

Nhưng ta lại thấy nhàm chán, liền vỗ tay một cách hờ hững.

 

Cho đến khi người thứ tám bước lên.

 

Ta chống lại đôi mắt sắp nhắm lại, buồn ngủ nói: "Ngươi có tài nghệ gì, biểu diễn một chút đi."

 

Chàng trai này đáp một tiếng tuân lệnh, sau đó cởi áo ngoài, lộ ra cơ bụng săn chắc.

 

Ta như người bệnh sắp c.h.ế.t bật dậy, một cái bật lưng ngồi dậy, vỗ tay nhiệt liệt: "Tốt! Tốt quá!"

 

Các chàng trai khác đều bực bội.

 

Không ngờ phú bà giàu có nhưng cảnh giới tinh thần lại làm họ không theo kịp, chỉ thích những thú vui tầm thường.

 

Ta nói với chàng trai thứ tám: "Hôm nay ngươi sẽ cùng ta uống rượu!"

 

Cậu ta bước đến, ngồi cạnh ta.

 

Đây là một thiếu niên Tây Vực cực kỳ tuấn tú, mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết, dáng người cao lớn khỏe mạnh, xuất sắc đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Nhưng dù sao ta cũng là người từng trải, nên tỏ ra rất thản nhiên.

 

Ta thản nhiên sờ yết hầu, rồi sờ ngực, cuối cùng là cơ bụng, sau đó thản nhiên khen ngợi: "Thật sự là cực phẩm."

 

Ta thưởng cho thiếu niên Tây Vực một nắm vàng.

 

Thiếu niên Tây Vực nói: "Từ lâu đã nghe nói người rất xinh đẹp, được hầu rượu người là vinh dự của tiểu sinh, không cần tiền."

 

Ta bá đạo nói: "Nói nhiều như vậy làm gì. Ta cho ngươi thì cứ cầm lấy."

 

Thiếu niên Tây Vực vui mừng không kể xiết, rõ ràng là càng ngưỡng mộ ta, phú bà xinh đẹp và bá đạo này, cậu ta rót rượu cho ta: "Nghe giọng người không phải người địa phương, dám hỏi người từ đâu đến?"

 

Ta thản nhiên nói: "Ta ư? Chỉ là một người đã c.h.ế.t thôi."

 

Thực ra ban đầu ta không tự giới thiệu như vậy, mà sẽ bịa ra vài xuất thân.

 

Nhưng rất nhanh ta nhận ra, giới thiệu như vậy là ngầu nhất.

 

Sự u sầu và chán đời đó sẽ tăng thêm vẻ bí ẩn cho ta.

 

Quả nhiên, thiếu niên Tây Vực nghe xong, mở to đôi mắt màu lưu ly: "Người nhất định là chất chứa rất nhiều tâm sự."

 

Tầng một của quán rượu, có một ông thầy kể chuyện đang gõ bàn, kể về câu chuyện của đương kim thánh thượng và hoàng hậu.

 

Chính là Chu Kỳ An và Tống Thư.

 

Trong câu chuyện, Chu Kỳ An và Tống Thư là thanh mai trúc mã, nhưng khi Chu Kỳ An còn trẻ địa vị thấp kém, không bảo vệ được người mình yêu, đành nhìn Tống Thư gả về phương Bắc.

 

Sau này, Chu Kỳ An chín c.h.ế.t một sống, đoạt ngôi thành công, cuối cùng cũng đưa được Tống Thư trở về, phong làm hoàng hậu.

 

Những năm qua, trong cung chỉ có một mình hoàng hậu, Chu Kỳ An không nạp thêm phi tần khác.

 

Thiếu niên Tây Vực hỏi ta: "Tiểu thư, sao thế?"

 

Ta hoàn hồn: "Không có gì."

 

Đây đã là kết thúc tốt nhất của một câu chuyện.

 

Tuy nhiên, ta còn chưa kịp cảm thán xong, phía dưới quán rượu đã xuất hiện một con ngựa phi như bay.

 

Người cưỡi ngựa ghìm cương, loạng choạng chạy lên, đẩy thiếu niên Tây Vực ra khỏi phòng, rồi túm lấy cổ áo ta hoảng loạn nói:

 

"Không hay rồi! Động đất rồi!"

Loading...