Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:22:41
Lượt xem: 967

 

Thực ra Chu Kỳ An thích Tống Thư, năm đó ở kinh thành, chuyện này căn bản không phải là bí mật gì. 

 

Chỉ là khi đó Chu Kỳ An lại là một hoàng tử không được sủng ái, nên không ai quan tâm đến hắn ta. 

 

Giờ thì khác, Chu Kỳ An đã là hoàng đế rồi. 

 

Bắc An Vương cưới Tống Thư ngày đêm lo lắng sợ hãi, sợ rằng việc mình lấy Tống Thư sẽ khiến hoàng thượng nổi giận, nên vội vàng viết thư hòa ly, đưa Tống Thư về. 

 

Ngày đầu tiên Tống Thư vào cung, ả ta đã đến gặp ta. 

 

Ả ta còn đẹp hơn trong tranh, mặc một chiếc váy mềm mại màu xanh biếc, thanh tao xuất trần. 

 

Lúc đó, ta đã được phong làm quý phi, ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống. 

 

Tống Thư quay lại cung, mặc dù chưa có danh phận, nhưng ai cũng biết, Chu Kỳ An yêu ả ta mười mấy năm, giờ cuối cùng cũng có được ả ta. 

 

Vì vậy ả ta chắc chắn là lựa chọn không thể bàn cãi cho ngôi vị hoàng hậu. 

 

Bản thân Tống Thư rõ ràng cũng biết điều này. 

 

Nên ngay lần đầu gặp ta, ả ta cũng không hành lễ, chỉ cười nói: 

 

"À, ngươi quả nhiên rất giống ta.”

 

"Cung nhân bên cạnh Kỳ An nói, mỗi lần ở bên ngươi, chàng ấy đều phải tắt đèn trước khi lên giường, ngươi biết vì sao không? Bởi vì khi ánh sáng mờ ảo, ngươi sẽ trông càng giống ta hơn.”

 

"À, đúng rồi, ngươi cũng mặc váy màu xanh biếc." 

 

Tống Thư liếc nhìn ta một cái, cười nhạt: "Đáng tiếc, vẽ hổ thành chó, ngươi mặc không đẹp bằng ta." 

 

Ta gật đầu: "Hiểu rồi, Tống tiểu thư thích màu xanh, vừa hay ta có món quà tặng tiểu thư." 

 

"Quà gì?" 

 

Ta vỗ tay. 

 

Ngân Kiều lập tức xuất hiện, đưa lên một chiếc mũ xanh. 

 

Ngày hôm đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thư đỏ bừng lên vì giận dữ. 

 

Ả ta quay về mách với Chu Kỳ An một trận. 

 

Tối đó, Chu Kỳ An đến tìm ta.

 

Lần đầu tiên ta thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy.

 

Chu Kỳ An nói: "Nàng gây khó dễ cho Thư Nhi à?"

 

Ta nói: "Không có, ta tốt bụng tặng quà cho nàng ấy, mà còn chọn màu nàng ấy thích nhất đấy chứ."

 

Chu Kỳ An tức giận.

 

Từ đó, hắn không đến cung của ta nữa.

 

Trước đây, mỗi khi Chu Kỳ An có món bảo bối gì tốt, đều gửi cho ta đầu tiên.

 

Nhưng bây giờ, bất kể là vải quý hiếm cống nạp từ Giang Nam hay chim vẹt từ Tây Vực, các loại kỳ trân dị bảo đều liên tục được đưa đến chỗ Tống Thư.

 

Thậm chí có lần, Ngân Kiều đi tới ngự thiện phòng lấy tổ yến đường phèn cho ta, cũng bị đầu bếp làm khó mà nói:

 

"Cô nương, xin lỗi, gần đây tổ yến trong cung rất hiếm, hoàng thượng nói Tống Thư tiểu thư sức khỏe yếu, nên ưu tiên cho nàng ấy trước."

 

Tống Thư ngay cả món ngọt ta thích nhất cũng cướp, nhưng dường như vẫn chưa đủ.

 

Một lần, khi gặp nhau trong ngự hoa viên, ả ta chỉ vào ngọc bội trên thắt lưng ta:

 

"Khí chất của quý phi không hợp với ngọc bội này, chi bằng để ta dùng có được không?"

 

Ta không đồng ý.

 

Ngọc bội đó rất quý, làm từ ngọc phỉ thúy, bên ngoài được khắc cành trúc bằng vàng.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng ta không cho Tống Thư không phải vì ngọc bội quý giá, mà vì đó là món quà đầu tiên Chu Kỳ An tặng ta.

 

Sau này khi xảy ra cung biến, ta đã luôn đeo nó cùng Chu Kỳ An vượt qua sống chết.

 

Ta càng không cho, Tống Thư càng muốn, trong lúc tranh chấp, Chu Kỳ An đến.

 

Tống Thư lập tức quỳ xuống: "Quý phi nương nương, là thần nữ mạo phạm, thần nữ chỉ là chưa từng thấy ngọc bội đẹp như vậy, nên mới muốn nhìn thêm một chút."

 

Đôi mắt hạnh ướt át, bên má đọng một giọt lệ, nhìn ả ta mà ta cũng thấy thương cảm.

 

Chu Kỳ An cau mày, bước nhanh tới, đỡ Tống Thư dậy:

 

"Có chuyện gì thế này?"

 

Tống Thư khóc:

 

"Hoàng thượng, thật sự thần thiếp chỉ vì thấy ngọc bội này rất đẹp, trong lòng rất thích, nên không kìm được mà cứ nhìn mãi.”

 

"Nhưng quý phi nương nương lại nói thần nữ thèm muốn khối ngọc bội này, nên muốn nàng ấy phải tặng khối ngọc bội này cho thần nữ."

 

Tống Thư nhìn về phía ta: "Nương nương, thần nữ thật sự không có ý đó..."

 

Ta thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-5.html.]

 

Nếu Tống Thư đi diễn kịch, hẳn đã là một ngôi sao sân khấu.

 

Sắc mặt Chu Kỳ An trở nên u ám.

 

Hắn nhìn ngọc bội đó, nói với ta:

 

"Quý phi, chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, nàng cho Thư Nhi đi."

 

Hắn không nhớ đây là món quà đầu tiên hắn tặng ta.

 

Tống Thư đứng sau lưng Chu Kỳ An, nở một nụ cười đắc ý với ta.

 

Ta giả vờ không nhìn thấy ả ta, lạnh nhạt nói: "Dựa vào cái gì?"

 

Chu Kỳ An còn giống như hợp tình hợp lý mà nói với ta: "Quý phi, nàng theo ta bao năm nay, những thứ tốt đẹp trên đời nàng đều có đủ.”

 

"Thư Nhi thì khác, những năm tháng ở Bắc địa, nàng ấy đã phải chịu rất nhiều khổ sở.”

 

"Nàng ấy cũng không phải người yêu thích vàng ngọc, những thứ khác nàng ấy phần lớn không để ý, khó khăn lắm mới có một món yêu thích như vậy, nàng nhường cho nàng ấy không được sao? Dù sao trong cung của nàng, ngọc bội như thế cũng có hàng ngàn hàng vạn."

 

Ta lặng lẽ nghe Chu Kỳ An nói xong, mỉm cười: "Vậy à?"

 

Sau đó, ta cầm ngọc bội, ném vào hồ nước bên cạnh:

 

"Thứ nàng ấy thích, hoàng thượng cho nàng ấy là được.”

 

"Nhưng đồ của ta, chỉ có ta mới có quyền xử lý."

 

Nghe nói đêm đó, ta đã làm Tống Thư sợ hãi.

 

Sau khi về, ả ta lo lắng thành bệnh, không dậy nổi.

 

Thuốc thang liên tục rót vào, bệnh tình mãi không thuyên giảm.

 

Đến khi phát hiện trong thuốc có độc tố mãn tính.

 

Người hầu bị bắt đến, run rẩy khấu đầu, khai ra kẻ chủ mưu:

 

"Là... là Giang Quý phi sai chúng nô tài làm..."

 

Lúc đó, Tống Thư đã mang thai.

 

Đứa bé vì vậy mà không giữ được.

 

Cô ta loạng choạng xông vào cung của ta, ôm một chiếc tã trống không mà khóc lớn:

 

"Nương nương, người có thể ghen tị vì ta chiếm được trái tim hoàng thượng, nhưng đứa trẻ có tội tình gì."

 

Ta còn chưa kịp ừ hử, ả ta đã ngất xỉu ngã xuống đất.

 

Chu Kỳ An lập tức đến sau.

 

Hắn đỡ lấy Tống Thư, ả ta dựa vào lòng hắn, mặt mày tái nhợt, khóc như một viên pha lê mong manh dễ vỡ, dường như ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ tan ra.

 

Chu Kỳ An nhìn ta.

 

Hắn nhẹ giọng nói: "Giang Tụng, nàng không có tư cách để ghen tị với Thư Nhi.”

 

"Nàng nên hiểu rõ ràng, ta tốt với nàng bao năm nay đều là vì nàng ấy."

 

Nói xong, Chu Kỳ An bế Tống Thư, quay lưng rời đi.

 

Sau khi hắn đi, bữa tối hôm đó, ta ăn ba đĩa thịt anh đào (?), hai miếng sườn nướng, năm con bồ câu rán, bảy bát kem trứng đường.

 

Ngân Kiều liên tục vỗ lưng ta: "Nương nương, người ăn chậm thôi."

 

Không được, ăn chậm thì nước mắt sẽ rơi.

 

Ta nói với Ngân Kiều: "Ngươi cũng ăn đi, nếu không sau này có thể không còn cơ hội."

 

Ta đoán không sai.

 

Ngày hôm sau, thánh chỉ tới.

 

Ta hạ độc mưu hại Tống Thư, tội danh đã định.

 

Bị tước bỏ trang phục quý phi, đày vào lãnh cung.

 

Trong lãnh cung, ta mới có nhiều thời gian hồi tưởng quá khứ.

 

Ta nhớ lại lời sư phụ nói.

 

Ông nói, người ta, ở ngoài cuộc đều tỉnh táo, vào cuộc đều mơ hồ.

 

Ta theo Chu Kỳ An bảy năm, tưởng mình tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào sương mù.

 

Tình yêu là ván cờ khó đi nhất thiên hạ, sư phụ bị vướng vào, bỏ nhà bỏ cửa theo người goá phụ xinh đẹp.

 

Rồi đến lượt ta cũng bị vướng vào, vô thức động lòng với vị hoàng đế vô tình ấy.

 

Nhưng sư phụ cũng dạy ta, con người khi biết mình phạm sai lầm, bất cứ lúc nào muốn sửa sai cũng không muộn.

 

Lần đầu tiên ta nhận ra, sư phụ thật vĩ đại.

 

Ông dạy ta đạo lý đúng đắn nhất thế gian.

 

Còn truyền dạy cho ta môn công phu hữu dụng nhất thế gian.

Loading...