Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 13+14

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:27:12
Lượt xem: 913

13 

 

Người đến không ai khác, chính là Ngân Kiều.

 

Sau khi nàng ấy được thả ra khỏi cung, ta đã chặn nàng ấy trong một con hẻm vắng, muốn nói với nàng ấy rằng ta chưa chết.

 

Kết quả nàng ấy hét lên một tiếng : "Ma!" rồi co giò chạy đi xa hai dặm.

 

Nếu không phải khinh công của ta khá tốt, suýt chút nữa không đuổi kịp nàng ấy.

 

Sau khi nhận ra ta thực sự chưa chết, Ngân Kiều vừa khóc vừa gọi ta là " đồ ma c.h.ế.t tiệt", ôm chặt lấy ta, suýt nữa bóp c.h.ế.t ta.

 

Lúc này, ta vô cùng ngạc nhiên: "Động đất không phải xảy ra từ một tháng trước sao? Bây giờ ngươi mới chạy đến làm gì?"

 

Một tháng trước, ta tỉnh giấc giữa đêm, cảm thấy rung chuyển nhẹ.

 

Nhưng không có chuyện gì lớn, rất nhanh ta lại tiếp tục ngủ.

 

Ngân Kiều mặt tái nhợt: "Tâm chấn ở ngoại ô kinh thành..."

 

Ta chợt nhận ra điều gì, lập tức giật mình.

 

Ngoại ô kinh thành, chính là nơi có hoàng lăng.

 

"Ngươi muốn nói..."

 

Ngân Kiều gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt: "Núi lở, hoàng lăng sụp đổ.”

 

"Mộ của người khác không sao, chỉ có quan tài của nương nương bị bật lên.”

 

"Nắp quan tài bay mất, mọi người đều thấy, bên trong chỉ là một đống khoai tây thối."

 

14 

 

Thật quá đáng!

 

Thực sự là quá đáng!

 

Lúc đó đồ tùy táng nhiều quá, ta một mình không dùng hết, nên đã viết thư cho các huynh đệ trong giang hồ thuộc phái Mô Kim Hiệu Úy, mời họ đến trộm mộ.

 

Họ mang đồ tùy táng đi cũng không sao, sao còn tiện tay ném khoai tây vào trong chứ!

 

Dù không có động đất, sau này Chu Kỳ An thấy trên mộ ta mọc đầy mầm khoai tây, chẳng phải cũng rất kỳ quái sao!

 

Ngân Kiều mặt trắng bệch: "Hoàng thượng giận dữ, nói rằng dù có chạy tới chân trời góc bể, đào ba thước đất cũng phải tìm ra người."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Chúng ta biết tin quá muộn, một tháng rồi, có lẽ họ sắp tìm đến đây rồi..."

 

Ta bịt miệng Ngân Kiều lại: "Miệng quạ đen! Đừng nói nữa, mau chạy thôi!"

 

Nhưng đã quá muộn.

 

Phía dưới quán rượu vang lên tiếng vó ngựa, quan binh đã đến.

 

Trong quán rượu, vũ nữ, tiểu quan, ông thầy kể chuyện, sợ hãi bỏ chạy tứ tán.

 

Giữa đám xe ngựa, một con ngựa đen nhảy ra, trên đó là một bóng dáng quen thuộc.

 

Hắn ngẩng đầu, ta cúi đầu.

 

Cách một tầng lầu, chúng ta nhìn nhau từ xa.

 

Chu Kỳ An.

 

Hắn thực sự đích thân tìm đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-1314.html.]

 

Cuối cùng ta lại gặp Chu Kỳ An.

 

Hắn ngồi đối diện ta, trong căn phòng nhỏ chỉ có hai chúng ta.

 

Hắn không mặc long bào, chỉ mặc thường phục màu đen, dẫn theo mấy chục hộ vệ, nên khách trong quán rượu đều nghĩ hắn là công tử của nhà võ tướng nào đó.

 

Chu Kỳ An bảo hộ vệ chờ ở ngoài, nên ta cũng bảo Ngân Kiều rời đi.

 

Ngân Kiều lo lắng không yên, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ta ba lần, ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ấy yên tâm.

 

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Chu Kỳ An, ta mới bắt đầu quan sát hắn.

 

Hắn gầy đi rất nhiều, má và hốc mắt hõm sâu, không còn vẻ hăng hái như xưa.

 

Có vẻ hắn có cuộc sống không được hạnh phúc cho lắm.

 

Nhưng dù sao cũng đã làm hoàng đế ba năm, uy nghiêm của thiên tử càng lớn, khi hắn không biểu lộ cảm xúc, rất dễ khiến người ta sợ hãi.

 

Đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào ta.

 

Hắn lạnh lùng nói: "Lại gặp nhau rồi, Giang Tụng."

 

Năm đó ở vương phủ, trước mặt người khác hắn gọi ta là Giang Tụng, riêng tư thì gọi ta là A Tụng.

 

Sau khi Tống Thư vào cung, hắn không nhắc đến tên ta nữa, chỉ lạnh nhạt gọi ta là quý phi.

 

Bây giờ dù mang theo cơn giận gọi tên ta, nhưng lại có vài phần muốn gần gũi.

 

Phòng trong quán rượu này là nơi ta thuê dài hạn, nên Chu Kỳ An lúc này coi như là khách, vì vậy ta muốn làm dịu bầu không khí:

 

"Đường xa vất vả, ngài nhất định khát rồi.”

 

"Người đâu, rót trà."

 

Cửa mở ra, thiếu niên Tây Vực cao lớn anh tuấn bước vào, bắt đầu pha trà.

 

Chu Kỳ An liếc nhìn cậu ta, sắc mặt lập tức đen lại:

 

"Quán rượu này không có tỳ nữ nào khác sao! Sao lại để ngươi phục vụ trà?"

 

Thiếu niên Tây Vực vội vàng hành lễ: "Bẩm công tử, có chứ, chỉ là tiểu thư đây thường để ta phục vụ."

 

Cậu ta không nói thì thôi, vừa nói, sắc mặt Chu Kỳ An càng khó coi.

 

Thiếu niên Tây Vực thấy sắc mặt Chu Kỳ An không tốt, cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích:

 

"Thực ra không phải chỉ có mình ta.”

 

"Còn có bảy huynh đệ khác, chúng ta tám người thay phiên nhau."

 

Phải nói sao đây.

 

Ta lén nhìn Chu Kỳ An một cái.

 

Cảm giác như chỉ cần châm ngòi, hắn sẽ lập tức nổ tung như một quả bom.

 

Ta thở dài, vẫy tay cho thiếu niên Tây Vực lui xuống. 

 

Chu Kỳ Anh lạnh lùng nhìn ta. 

 

Hắn nói: "Tại sao lừa ta?" 

 

Ta rót nước: "Ngài uống trà cho nhuận giọng trước đã." 

 

"Trẫm đang hỏi nàng, tại sao lừa trẫm!" 

Loading...