Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tây nhặt xương táng - [Địa Sư Kiều Mặc Vũ 18] - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-09-15 23:32:33
Lượt xem: 17

Lục Linh Châu lầm bầm chửi rủa, nói rằng sau khi bước vào những căn phòng rèm kỳ lạ này, cô và Tống Phi Phi nhanh chóng bị lạc mất nhau. Và không hiểu sao chất liệu của tấm rèm này lại cách âm tốt đến mức kỳ quái, không thể nghe thấy tiếng gọi của nhau. #trasuatiensinh

"Chẳng biết mấy con thằn lằn này dùng để làm gì, tìm Tống Phi Phi và mọi người trước đã."

Tôi và Lục Linh Châu cùng lúc vén hai tấm rèm ở góc vuông tìm người, tìm hai phòng một lần, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Phía sau tấm rèm, thỉnh thoảng lại xuất hiện những miếng xúc xích thối, hoặc có con thằn lằn trốn trong đó.

Càng vào sâu, thằn lằn càng lớn, con lớn nhất gần bằng một chiếc xe máy, nằm dưới đất, chiếm gần hết căn phòng nhỏ.

Vừa thấy chúng tôi, con thằn lằn đã nhe răng lao về phía tôi, rồi quất đuôi mạnh vào Lục Linh Châu, nó thực sự đấu với hai chúng tôi mà không chút nể nang.

Tôi vội vàng né sang bên phải, Lục Linh Châu cũng né sang trái. Hai người đụng nhau, đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

"Ấn Kim Cương—"

Tôi đập một dấu tay vào mắt con thằn lằn.

"Phù Trấn Sơn—"

Lục Linh Châu giơ một lá bùa dán vào đuôi con thằn lằn, cái đuôi rộng tức thì xẹp xuống một đoạn.

Con thằn lằn đau đớn, bỏ Lục Linh Châu, dồn hết lực tấn công tôi.

Lục Linh Châu ôm tay đứng quan sát.

"Xem bộ dạng keo kiệt của cậu kìa!"

"Cậu hiểu gì, tôi thích rèn luyện bản thân, cậu phụ thuộc quá nhiều vào ngoại vật, lần sau gặp tình huống bất ngờ, không mang theo gì thì làm sao đây?

"Người kế thừa võ thuật cổ, mấy chiêu thức đó cậu quên hết rồi đúng không?"

"Cậu nói bậy!"

Lục Linh Châu tức giận.

"Tơa học võ từ khi sinh ra, tớ có thể quên sao được, những chiêu thức đã khắc vào xương tớ rồi đấy!"

Để chứng minh bản thân, Lục Linh Châu dốc toàn lực, từng quyền từng cước, chiến đấu với con thằn lằn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tay-nhat-xuong-tang-dia-su-kieu-mac-vu-18/chuong-14.html.]

Tôi đứng bên cạnh khoanh tay quan sát, vỗ tay khen ngợi Lục Linh Châu.

"Hay lắm, cú đá này đẹp quá!

"Được tám điểm."

Lục Linh Châu đánh ch..ết con thằn lằn, vung tóc lên.

Trà Sữa Tiên Sinh

"Hừ, tám điểm à? Đợi tí nữa tơa cho cậu thấy mười điểm luôn!"

Ha ha, đồ ngốc này, vẫn dễ lừa như xưa.

Tôi và Lục Linh Châu g)iết thêm vài con thằn lằn, nhưng vẫn không gặp

Giang Hạo Diên và những người khác.

Đến khi vén tấm rèm cuối cùng, cả hai đều nín thở.

Trước mắt là một thung lũng khổng lồ, mặt đất phủ đầy rêu và các loại cây dương xỉ lớn. Có nhiều con thằn lằn nhỏ chạy qua chạy lại. Những con lớn hơn thì bắt chúng và ăn thịt.

Phía trước, trên một bệ đá, có một con thằn lằn khổng lồ giống như cá sấu, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tôi đơ người.

"Công viên kỷ Jura?"

Lục Linh Châu: "À, khủng long?"

Tôi: "Khủng long, Dinosaur, d-i-n-o-s-a-u-r."

Lục Linh Châu: "Cậu bị điên à, tôi không nghe, tôi không nghe, đừng hòng dạy tôi tiếng Anh!"

"Linh Châu-cứu tớ với-"

Tiếng kêu vọng xuống từ trên đầu, tôi ngẩng lên, thấy Tống Phi Phi và Giang Hạo Diên bị một tấm lưới đỏ bẫy, đang không ngừng giãy giụa trong đó.

Tống Phi Phi: "Tấm lưới này làm từ ruột già, tôi sắp c.h.ế.t vì mùi hôi rồi, Linh Châu, mau cứu tớ xuống.”

"Oẹ!”

Tôi và Lục Linh Châu đồng loạt lộ vẻ ghê tởm, bước lùi vài bước.

Loading...