Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tây nhặt xương táng - [Địa Sư Kiều Mặc Vũ 18] - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-09-15 23:32:06
Lượt xem: 12

Lớp màng bên ngoài của xúc xích bị cắn rách, bên trong nhầy nhụa thịt thối rơi ra.

Tôi đưa tay hứng, nhìn thấy trong đống thịt nát đó còn có một ngón tay nhỏ chưa bị phân hủy. Đây đúng là thịt người chết. Vậy lớp màng này— cũng là ruột già của người?

Tôi ghê tởm giật tay lani, sau đó lại nắm chặt con thằn lằn trong tay, một lần nữa vén rèm bước vào căn phòng kế bên.

Trong căn phòng rèm bên cạnh có một người phụ nữ mặc áo đen đang đứng. Mái tóc dài đen nhánh bết vào mặt, không thể nhìn rõ nét mặt.

Tôi vừa bước vào, mặt hai người đã gần như chạm nhau.

"C..hết tiệt!"

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi thốt lên một tiếng, ném ngay con thằn lằn trong tay vào mặt cô ta.

"Ối—ôi—, Cậu bị điên à, Kiều Mạc Vũ!"

Lục Linh Châu nhảy dựng lên, giật con thằn lằn khỏi mặt và ném vào mặt tôi.

Tôi vội giơ tay lên chắn.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, cậu xuống đây từ khi nào? Chẳng phải áo khoác của cậu là màu trắng sao? Tống Phi Phi và Giang Hạo Diên đâu rồi?"

"Cậu còn nói, mẹ nó, tôi đúng là không nên tin lời ma qu..ỷ của cậu, chuyến này xui xẻo đến cùng cực."

Lục Linh Châu bực tức ném con thằn lằn xuống đất, giẫm mạnh vài cái, chẳng mấy chốc đã giẫm ch&ết nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tay-nhat-xuong-tang-dia-su-kieu-mac-vu-18/chuong-13.html.]

"Trong núi này mà lại có loại biến thái c..hết tiệt này, nuôi những thứ k&inh tở)m này!"

Lục Linh Châu kể lại, sau khi tôi và Giang Hạo Diên đi theo người nhà họ Lưu về làng, cô ấy và Tống Phi Phi đã ở lại núi, đào lại mộ của mẹ Lưu Năng Sơn lên.

Sau đó cô ấy kinh ngạc phát hiện rằng, cái x)ác đó lại là rỗng ruột!

"Tất cả n&ội t:ạng và thịt trong x//ác đã bị lấy sạch, chỉ còn lại cái vỏ da, nhưng bên trong có một loại khí phân hủy đặc biệt lên men, làm phồng da như một quả bóng, nhìn giống như x//ác bình thường.

"Chúng tớ đã đào vài cái x@ác liên tiếp đều như vậy, cho đến khi trong một cái quan tài khác, chúng tớ tìm thấy một con thằn lằn."

Lục Linh Châu chỉ vào xác con thằn lằn trên đất.

"Chính là thứ này, ăn thịt thối, trong miệng còn ngậm một đống thịt lớn muốn chạy."

Tống Phi Phi, đồ đệ hư của tôi, muốn bắt con thằn lằn, không cẩn thận làm thủng cái xác đó.

"Rồi nó nổ tung—nổ vào mặt tớ, tớ—"

"Ối—"

Tôi vội đẩy Lục Linh Châu sang bên.

"Thật kinh tởm, cậu tránh xa tớ ra một chút."

"Hừ! Chuyện này là của cậu, cậu phải đền bù tổn thất tinh thần cho tôi."

Loading...