Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Tây nhặt xương táng - [Địa Sư Kiều Mặc Vũ 18] - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-09-17 05:06:24
Lượt xem: 18

"Các ngươi không nên đến đây, khụ khụ-khụ khụ khụ-"

Tiếng ho sù sụ vang lên, nhị thúc công xuất hiện từ sau con thằn lằn khổng lồ, chống một cây gậy.

"Con Tuỳ Tích* của ta sắp hoàn thành, ta vốn không muốn g.i.ế.c các ngươi, thật tiếc."

* Tuỳ Tích là một loài thằn lằn khổng lồ trong truyền thuyết Trung Quốc. Theo những câu chuyện dân gian, loài thằn lằn này được cho là có kích thước lớn và mang nhiều đặc tính huyền bí. Trong văn hóa Trung Quốc, chúng thường xuất hiện trong các truyện cổ tích, thần thoại và các tác phẩm văn học tưởng tượng, mang ý nghĩa biểu tượng và thường liên quan đến các yếu tố huyền bí, phép thuật hoặc những người có khả năng siêu nhiên.

“Tuỳ Tích?”

Tôi quay đầu nhìn con thằn lằn khổng lồ, trong đầu đột nhiên hiện lên một truyền thuyết rất xưa. Sư phụ từng kể rằng, trong núi sâu có một dân tộc bí ẩn, họ có thể nuôi một loài thằn lằn khổng lồ.

Loại thằn lằn này, ban đầu nuôi bằng cá, khi ăn nhiều thì hai má sẽ mọc ra mang cá. Sau đó bắt đầu cho ăn thịt người, nhất định phải là thịt người đã ch;ết hơn một năm. Ăn nhiều thịt thối, những con thằn lằn này sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau, giống như luyện cổ trùng, kích thước cũng ngày càng lớn.

Khi xuất hiện "vua thằn lằn", phải cho nó uống m.á.u của "người âm thân". Cái gọi là "người âm thân", là người còn sống, nhưng vì thường xuyên tiếp xúc với x’ác ch&ết, trên người sẽ có một lớp khí x@ác nhẹ, giống như Trần Tuấn Triệu.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

"Là ông đã bày kế để bắt Trần Tuấn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tay-nhat-xuong-tang-dia-su-kieu-mac-vu-18/chuong-15.html.]

Triệu đến đây, còn muốn dẫn nhiều người âm thân hơn đến nữa?"

Người nuôi loài thằn lằn này, tổn hại âm đức, tất sẽ bệnh tật triền miên. Hơn nữa không thể rời xa nơi nuôi lần quá xa, chỉ có thể tìm cách dẫn những người cải táng đến, rồi lấy m.á.u của họ.

Trà Sữa Tiên Sinh

Trần Tuấn Triệu và Giang Hạo Nghiêm trước đó đối diện với xác chết, có lẽ là đã trúng thuốc mê của nhị thúc công.

"Đúng vậy, ta đã bôi thuốc lên răng của lằn."

Ông chú hai cúi người ho khan.

"Cô cậu thật giỏi, ngay cả loài thằn lằn này cũng biết. Thế thì cô cậu càng không thể sống sót rời khỏi đây."

Ông chú hai phất tay, con thằn lằn khổng lồ gầm lên, lao về phía tôi và Lục Linh Châu. Chúng

Chúng tôi lập tức chạy tản ra, thằn lằn do dự một lúc, rồi đuổi theo Lục Linh Châu.

Tôi nhân cơ hội giơ cao tấm lệnh bài sấm sét, phía trên chiếc ruột lớn đang quấn hai người kia tỏa ra một mùi khét lẹt. Tống Phi Phi và Giang Hạo Nghiêm rơi xuống.

"Mau, cùng nhau lên." Con thằn lằn khổng lồ này quá lớn, Lục Linh Châu một mình đối phó rất vất vả.

Ba người chúng tôi tản ra bên cạnh gây rối. Tống Phi Phi điên cuồng ném phù chú. Tôi thì không ngừng niệm chú, thỉnh thoảng dẫn một đạo sấm sét xuống.

Loading...