GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:54:26
Lượt xem: 1,644

Khi đám cháy bùng phát ở biệt thự, tôi nghe thấy vô số tiếng la hét kêu gọi dập lửa.

Tôi không muốn làm tổn thương những người vô tội nên châm lửa vào ban ngày, mọi người đều bận rộn công việc nên đã an toàn sống sót.

Tôi bị câm và không thể kêu cứu.

Hơn nữa, tôi không muốn kêu cứu.

Tôi nắm chặt chiếc bùa bình an trong tay.

Khi đám cháy ập đến, tôi thu mình lại trong căn nhà và rơi nước mắt.

Trên chiếc bùa dường như có một giọt m.á.u đen.

Ngày đó Hàn Tránh bị thương, có lẽ anh đã vô tình bôi m.á.u lên đó.

Nước mắt của tôi rơi xuống vết máu, nước mắt và m.á.u từ từ hòa quyện vào nhau.

Lửa thiêu đốt cơ thể tôi, tôi theo bản năng ôm bụng.

Nó đau lắm. Đốt cháy da và thịt hóa ra lại là một nỗi đau như vậy.

Nhưng Hàn Tránh có cảm thấy đau không?

Hàn Tránh, người bị tra tấn rất nhiều, lúc đó có cảm thấy đau đớn như vậy không?

Hàn Tránh...

Anh nói anh bất đắc dĩ phải rời xa thế gian này, là người không muốn nhìn thấy em khóc nhất. Vậy sao bây giờ em đang khóc như thế này, đau đớn như vậy, sao anh vẫn chưa tìm em?

Tòa nhà chính của biệt thự bị cháy thành đống đổ nát.

Khi lính cứu hỏa tìm thấy tôi, tôi và đứa bé trong bụng đã bị cháy thành than.

Trần Cẩn Sinh đã xác nhận danh tính của tôi bằng chiếc nhẫn cưới mà tôi cố tình đeo.

Tất cả người hầu trong biệt thự đều khóc, chỉ có anh ta là không rơi một giọt nước mắt nào.

Anh ta thậm chí còn có thể bình tĩnh cảm ơn các sĩ quan và chiến sĩ cứu hỏa.

Anh ta không thích tôi và mọi người trong gia đình đều biết điều đó.

Khi tôi c.h.ế.t một cách thảm thương như vậy, anh ta bộc lộ sự tàn nhẫn và ác độc, là một con quỷ đội lốt người.

Nhưng không ai ngờ rằng vào ngày chôn cất tôi, anh ta lại mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi yêu thích nhất, chiếc áo sơ mi trắng chưa từng mặc một lần kể từ khi chúng tôi kết hôn.

Lúc tro cốt của tôi được chôn cất, anh ta như điên nhảy xuống huyệt mộ tôi và muốn được chôn cùng tôi.

Người nhà họ Trần đã cố gắng hết sức để kéo anh ta lại.

Anh ta nằm trên mặt đất, khóc thảm thiết, nắm chặt chiếc nhẫn cưới mà anh đã lấy ra khỏi cơ thể tôi trên tay.

Tôi từng nói rằng với anh ta rằng nếu anh làm em buồn, em sẽ tháo nhẫn cưới.

Nhưng nếu anh dỗ được em, em vẫn sẽ yêu anh như trước và đeo lại nhẫn cưới.

Vào ngày tôi chết, tôi vừa đeo chiếc nhẫn cưới mà tôi đã tháo ra.

Tôi cố tình làm vậy.

Không ai biết tại sao Trần Cẩn Sinh lại khốn khổ như vậy.

Nhà họ Trần nghĩ có lẽ điều khiến anh ấy đau khổ hơn là chưa được gặp mặt đứa con trong bụng.

Suy cho cùng, anh ta là quý tử đích tôn của nhà họ Trần.

Nhưng có lẽ chỉ có bản thân Trần Cẩn Sinh mới biết sao mình lại đau khổ đến mức như thế.

Có lẽ...

Không phải vì g.i.ế.t hại Hàn Tránh, cũng không phải vì áp lực của trưởng bối.

Đó là thói quen tồn tại theo thời gian, cũng là mối ràng buộc tồn tại tôi với anh.

Đó là hạt giống đã gieo mầm trong trái tim tôi kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Đó là mười năm tôi yêu anh ta, nó đẹp đến mức trái tim tôi dần nảy mầm và nở ra những bông hoa xinh đẹp.

Cái c.h.ế.t bi thảm của tôi đã làm nhiều người choáng ngợp và không tin tôi đã rời đi nhanh đến thế.

Song, Trần Cẩn Sinh vẫn hão huyền rằng đến cả khi c.h.ế.t tôi vẫn sẽ yêu anh ta.

Nhưng, anh ta bắt đầu phải trả giá cho hành động và lời nói của mình rồi.

Sau khi tôi mất, anh ta vì quá nghiện rượu mà rơi vào cảnh lầm than.

Anh ta uống cho đến khi bụng chảy m.á.u và bất tỉnh.

Tuyệt vọng đến mức hủy hoại cơ thể của mình.

Anh ta thậm chí còn nghiện ma túy.

Không ai biết rằng trước khi chết, tôi thường nấu súp cho Trần Cẩn Sinh,đó cũng là lúc anh ta nghiện ma túy.

Các trưởng bối và bà nội vô cùng thất vọng và tìm mọi cách để bỏ mặc , để anh ta tự lo liệu cuộc sống nhưng bà không bao giờ làm được.

Tiểu Lưu đã tìm ra được bằng chứng anh ta cầm đầu băng đảng buôn bán ma túy với trữ lượng lớn, bên phía cảnh sát quyết định hình phạt cho anh ta là án tử hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-9.html.]

Nhưng chưa kịp tóm vào đồn thì Trần Cẩn Sinh c.h.ế.t vì dùng thuốc quá liều, toàn thân lở loét bốc mùi.

Sau cái c.h.ế.t của Trần Cẩn Sinh, Trần gia tan rã và phá sản vài năm sau đó.

Nhưng tôi, một linh hồn có thù hận nên luôn luẩn quẩn nơi đây, cho đến khi tôi chứng kiến ​​từng người g.i.ế.t Hàn Tránh lần lượt chết.

Tôi rời đi với sự nhẹ nhõm.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở lại mười năm trước.

Giang Duẫn Hòa bị nhốt trong nhà vệ sinh tối tăm của trường suốt một đêm.

"Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, em có ở trong đó không?"

Trần Cẩn Sinh, mười bảy tuổi, lo lắng chạy đến tìm tôi.

Anh ta đỡ tôi lên khỏi nền đất lạnh, ôm vai tôi lo lắng và đau khổ rồi kiểm tra xem tôi có bị thương không.

"Bé con à, em có sợ không? Ngoan, không sao đâu. Bây giờ anh đưa em ra ngoài..."

Anh cúi xuống bế tôi lên.

Nhưng tôi chợt đưa tay và đẩy anh ta ra.

Anh ta loạng choạng, có chút kinh ngạc nhìn tôi:

 "Duẫn Hòa?"

Tôi không nói gì, chỉ lê đôi chân lạnh buốt và cứng đơ của mình rồi bước ra ngoài.

Hàn Tránh viết trong nhật ký rằng khi nhìn thấy Trần Câm Sinh bế tôi ra ngoài, tôi đã khóc trong vòng tay của anh ta...

Nghĩa là anh ấy ở gần đây, anh ấy ở đó!

Tôi đã về rồi, Hàn Tránh cũng trở về rồi sao?

Tim tôi đập nhanh, tôi chạy ra ngoài trong tuyệt vọng.

Tôi muốn hét tên Hàn Tránh nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Tôi mất kiên nhẫn và sợ hãi đến mức lại phát ra những âm thanh kỳ lạ và khó chịu trong cổ họng.

Mọi người bên ngoài đều tránh xa tôi, nhưng Trần Cẩn Sinh lại đuổi theo tôi ra ngoài:

"Duẫn Hòa, em sao vậy? Tối qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Anh ta cố gắng kéo tay tôi lại nhưng tôi đã hất tay ra.

Bên ngoài trời đã sáng nên tôi nhìn quanh tìm xem Hàn Tránh đang ở đâu.

Nhưng tất cả những gì tôi thấy là những khuôn mặt ghê tởm và chế giễu.

Không có Hàn Tránh, không có bóng dáng của Hàn Tránh!

Chẳng lẽ vì tro cốt của Hàn Tránh đã không còn nên không thể quay lại mười năm trước như tôi sao?

Cho nên, ở thời không này, không có Hàn Tránh ở đây?!

Suy nghĩ này ngay lập tức làm tôi tan nát.

Nếu không có Hàn Tránh, đưa tôi về có ích gì?

Muốn tôi lặp lại sai lầm tương tự và cho tên cặn bã đó một kết thúc có hậu à?

Không, vậy thì tôi thà chết, tôi thà c.h.ế.t vào lúc này.

Tôi lao tới lan can và đứng yên.

Trong cuộc đời đó, sau khi mẹ tôi qua đời, ý nghĩa và động lực duy nhất cho cuộc đời tôi chính là Trần Cẩn Sinh.

Và bây giờ, làm sao tôi có thể sống vì một tên cặn bã như thế nữa?

"Duẫn Hòa, em định làm gì vậy? Đừng có dại dột mà nhảy.."

Tôi quay lại nhìn Trần Cẩn Sinh và nhìn anh ta lần cuối.

Anh ta có vẻ sợ tôi nhảy nên không dám lại gần.

Sự lo lắng, quan tâm trong ánh mắt anh ta khi nhìn tôi có phải là thật không?

Nhưng đâu còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi khẽ mỉm cười, quay người định trèo qua hàng rào và nhảy xuống.

Nhưng một lực mạnh đột nhiên kéo tôi lại.

Trước khi kịp nhìn ra người đó là ai, tôi đã sa vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.

"Giang Duẫn Hòa..."

Anh ấy có vẻ vẫn còn sợ hãi, hơi thở rất gấp, hai tay anh ấy ôm chặt lấy tôi, giọng run run khi gọi tên tôi.

Tôi chợt nhìn lên.

Hàn Tránh nhìn tôi với ánh mắt đau khổ và lo lắng, nhẹ giọng gọi:

"Giang Duẫn Hòa... em đừng dọa anh..."

Anh chưa kịp nói xong, tôi đột nhiên kiễng chân lên và ôm anh thật chặt.

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...