GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:58:22
Lượt xem: 1,464

Hàn Tránh sửng sốt.

Trần Cẩn Sinh cũng đứng ở đó kinh ngạc.

Tôi ôm chặt Hàn Tránh, chạm vào từng bộ phận trên cơ thể, thật ấm áp!

Ngón tay của anh đầy đủ, không thiếu một ngón nào, anh là Hàn Tránh, Hàn Tránh tốt nhất trên thế giới! Đó chính là Hàn Tránh mà tôi luôn nhung nhớ...

Nước mắt chợt trào ra, tôi lao vào vòng tay anh, ôm thật chặt, phát ra tiếng thút thít, mếu máo.

Nhưng trong mắt Hàn Tránh dần dần tràn ngập sự dịu dàng và thương hại sâu sắc khi nhìn tôi.

Anh chịu khó lau nước mắt cho tôi, hết lần này đến lần khác dỗ dành tôi:

 “Được rồi, Tiểu Hòa, đừng sợ, không sao đâu, bé con ngoan nào…”

Nhưng tôi ôm anh không chịu buông.

Hàn Tránh đành phải để tôi ôm anh ấy.

Trần Cẩn Sinh sắc mặt lạnh lùng đi tới, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hàn Tranh, sau đó lại nhìn tôi : "Duẫn Hòa..."

Tôi không để ý đến anh ta, nắm lấy cánh tay Hàn Tránh, trầm giọng nói với anh ta: 

“Đi thôi, anh đưa em đi đi..”

Hàn Tránh hiển nhiên có chút sửng sốt. Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn Trần Cẩn Sinh, nhưng cuối cùng vẫn nói.

Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt tôi, dần dần trở nên kiên định và sáng ngời.

"Được, Tiểu Hòa, anh đưa em đi."

Anh ấy nắm tay tôi và định dẫn tôi đi.

Nhưng Trần Cẩm Sinh đã nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi: 

"Giang Duẫn Hòa, quay lại đây!"

Không kịp suy nghĩ, tôi đã hất tay anh ấy ra.

Trần Cẩn Sinh hiển nhiên có chút nghi hoặc: 

"Giang Duẫn Hòa, em làm sao như bị phát điên vậy!"

Tôi không điên, tôi chỉ muốn đặt tất cả số phận của chúng ta trở lại đúng chỗ.

Tôi không biết về kiếp trước của mình cho đến rất lâu sau khi tôi chết.

Hai mươi năm trước, cha của Trần Cẩn Sinh dính vào một vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia. Khi đó, Trần gia đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mở liên doanh.

Nhưng cha của Hàn Tránh, cảnh sát chống m.a t.ú.y nổi tiếng Hàn Kiện Thành, đã chịu được áp lực to lớn từ mọi phía, cuối cùng đã tống cha của Trần Cẩn Sinh vào tù.

Dù không bị kết án tử hình nhưng ông ta bị kết án tù chung thân.

Năm thứ năm bị giam cầm, cha của Trần Cẩn Sinh c.h.ế.t vì b.ạ.o b.ệ.n.h trong tù.

Trần Cẩn Sinh và Hàn Tránh là anh em tốt nhưng sau sự việc này, cả hai đã chấm dứt.

Có lẽ vì cha của Trần Cẩn Sinh qua đời vì bệnh tật, Hàn Tránh tốt bụng cảm thấy có phần có lỗi với Trần Cẩn Sinh.

Vì thế sau này, khi Trần Cẩn Sinh biết được Hàn Tránh thích tôi, anh ta đã trực tiếp xen vào.

Anh ta cố tình để Giang Duẫn San và các chị đại trong trường bắt nạt tôi, sau đó nhân cơ hội ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Anh ta đã thành công trong việc khiến tôi yêu anh ta và có được trái tim tôi.

Còn Hàn Tránh chỉ có thể buồn bã rút lui.

Anh ta còn cố tình yêu cầu Hàn Tránh thay mình viết những lá thư quan tâm đến tôi, và dùng cách này để tra tấn Hàn Tránh.

Anh ta chưa bao giờ muốn cưới một kẻ câm như tôi, anh ta chỉ muốn chơi đùa và làm nhục Hàn Tránh.

Nhưng sau đó tôi đã cưới anh ấy.

Anh ta tra tấn tôi, làm nhục tôi và không chịu để tôi đi vào đêm Hàn Tránh c.h.ế.t.

Trong cuộc đời này, sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện đó nữa.

Trần Cẩn Sinh, đứa con độc ác của một kẻ buôn ma túy, sẽ phải sống tiếp một cuộc đời thối nát, hôi hám và tiếp tục thối rữa, mục nát.

Về phần Hàn Tránh, anh vẫn sẽ trở thành một cảnh sát anh hùng chống ma túy, nhưng anh sẽ sống lâu, bình an thịnh vượng, có đại gia đình ấm áp và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tôi không muốn để ý tới Trần Cẩn Sinh nữa, chỉ nắm lấy tay Hàn Tránh, giục anh ấy đưa tôi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-10.html.]

Trần Cẩn Sinh không đuổi theo nữa, anh ta đứng đó nhìn Hàn Tranh đưa tôi đi.

Hàn Tránh không dừng lại cho đến khi rời trường.

Ánh mắt anh trong trẻo, ôn nhu:

“Tiểu Hòa, hiện tại không sao rồi, em bình an là tốt rồi…”

Vừa nói, anh bỗng cau mày:

 “Trần Cẩn Sinh, nó..”

Tôi lắc đầu thật mạnh, nắm lấy tay Hàn Tránh, yêu cầu anh mở lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay anh, tôi viết từng chữ một: 

“Hàn Tránh, anh đưa em đi, em đi cùng anh.”

"Giang Duẫn Hòa!"

Vào lúc đó, đôi mắt của Hàn Tránh còn sáng hơn cả ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.

Anh nhìn tôi, siết chặt ngón tay đang viết trên lòng bàn tay anh:

"Giang Duẫn Hòa, em đừng thất hứa với anh đó nhé!"

Tôi gật đầu. Đời này, Hàn Tránh, em sẽ không bao giờ đánh mất anh nữa.

Trần Cẩn Sinh đứng c.h.ế.t trân, nhìn Hàn Tranh bế tôi rời đi.

Đôi mắt anh ta mờ mịt, những ngón tay buông thõng bên hông không biết lúc nào đã nắm chặt lại.

Điều khiến anh ta không vui nhất không phải là việc Hàn Tránh mang tôi đi.

Điều khiến anh ấy tức nhất chính là khoảnh khắc tôi lao vào vòng tay Hàn Tranh.

Anh ta thực sự cảm thấy nó thật chói mắt và thật khó chịu.

Nhưng Trần Cẩn Sinh không biết đây mới chỉ là bắt đầu.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, Hàn Tránh cưới tôi.

Nhiều bạn học năm đó đã đến dự đám cưới của chúng tôi, trong đó có Trần Cẩn Sinh.

Lúc này, cũng giống như kiếp trước, anh ta đã là người thừa kế của gia tộc họ Trần, được coi là một trong những người có ảnh hưởng nhất ở Thành Đô. Dậm chân cũng có thể gây ra động đất.

Khi tôi đang thay váy cưới và trang điểm trong phòng khách, một lúc sau Hàn Tránh sẽ đến gặp tôi.

Thợ trang điểm và các phù dâu đều che miệng cười.

Hàn Tránh hoàn toàn không quan tâm, đời anh ấy sợ nhất là tôi bị oan, là tôi không được mọi người chú trọng và khinh bỉ vì tôi bị câm.

Anh chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết sự cưng chiều của mình, dẫu cho Giang Duẫn Hòa có bị câm, thì vẫn mãi là người phụ nữ trong lòng anh ấy.

Một giờ trước khi đám cưới bắt đầu, tôi thay váy cưới và hai phù dâu đang nghỉ ngơi trong phòng khách với tôi.

Đột nhiên có người gõ cửa, cười nói: 

"Giang tiểu thư, Hàn tiên sinh mời cô tới, có một bất ngờ dành cho cô trước."

Tôi nhận ra anh ấy. Anh ấy là bạn học đại học của Hàn Tránh, và anh ấy cũng là phù rể trong ngày trọng đại hôm nay.

Tôi không nghi ngờ gì và đứng dậy một cách vui vẻ.

Mới đi được nửa đường, tôi đột nhiên dừng lại.

Không, Hàn Tránh không làm như vậy, cho dù muốn làm tôi kinh ngạc, anh cũng sẽ đích thân tới.

Tôi mặc một chiếc váy cưới dài và đi giày cao gót, anh ấy không nỡ để tôi nhúng tay vào. Mọi việc trong đám cưới đều do anh ấy tự mình lo liệu.

Tôi ngay lập tức quay lại và quay trở lại phòng khách của mình.

Nhưng đã quá muộn. Người của Trần Cẩn Sinh đã bịt miệng và kéo tôi vào căn phòng bí mật ở cuối hành lang.

Đây là khách sạn do Hàn gia thuê, nhưng Trần Cẩn Sinh thậm chí có thể vung tay che trời.

Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng vô ích.

Cửa đã khóa và Trần Cẩn Sinh thậm chí không cần phải bịt miệng tôi.

"Giang Duẫn Hòa..."

Trạng thái của anh ta có gì đó không ổn, trong mắt dường như có một tia điên cuồng đáng sợ.

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...