GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:51:45
Lượt xem: 931

Tôi bình tĩnh khẽ viết :

“Trần Cẩn Sinh, ly hôn đi.”

Rõ ràng anh ta sửng sốt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, đột nhiên siết chặt cổ áo tôi, bóp cổ tôi: 

"Cô nói gì cơ? Giang Duẫn Hòa, cô có gan thì nói lại cho tôi nghe một lần nữa!"

Đêm đó, tôi nói lời ly hôn, anh ta rất tức giận, đóng sầm cửa bỏ đi.

Như trước, tôi lặng lẽ quay về ở trong hiệu thuốc nhỏ.

Chuông ngoài cửa vang lên nhiều lần nhưng chưa một lần người bước vào là người tôi muốn gặp.

Tôi không còn gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Trần Cẩn Sinh như trước và tôi không còn quay về nhà của chúng tôi nữa.

Cho dù anh ta có uống rượu say tí bỉ bao nhiêu, nhếch nhác mà quay về nhà thì tôi cũng không mảy may quan tâm nữa.

Sẽ không bao giờ có người vợ câm mà anh khinh thường ở nhà, đứng thắp đèn nấu canh giải rượu chờ anh trở về.

Dẫu anh ta say rượu và đau đầu, thì cũng sẽ không còn ai bóp đầu đến nhức mỏi ngón tay như người vợ câm của anh đâu.

Một tên hư hỏng không quen với sự thờ ơ đột ngột.

Một ngày nọ, anh ta bất ngờ đến hiệu thuốc gặp tôi vào lúc nửa đêm.

Có lẽ vì uống nhiều rượu mà anh ôm tôi và gọi tôi là vợ.

"Vợ ơi, sao em không quan tâm đến anh nữa? Em là vợ của anh mà, tại sao em không quan tâm đến anh, cũng không thúc giục anh về nhà?"

"Trước đây em chưa bao giờ như thế này. Giang Duẫn Hòa, em yêu anh rất nhiều cơ mà, đời này em chỉ có thể là của anh mà thôi."

Tôi yêu anh ta mười năm và mù quáng mười năm.

Thật nực cười.

Trưa hôm sau, tôi ngất xỉu ở hiệu thuốc.

Khách hàng trong cửa hàng đã giúp gọi 120 và tôi được đưa đến bệnh viện.

Khi tôi tỉnh dậy, bao quanh tôi là người nhà họ Trần.

Tôi đang mang thai, Trần Cẩn Sinh lại là cháu đích tôn. Bà đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi.

Sau khi các trưởng bối lần lượt rời đi, Trần Cẩn Sinh ngồi bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dịu dàng nói :

"Duẫn Hòa, chúng ta có con rồi, anh được làm cha rồi. Không phải em vẫn luôn muốn có một đứa con sao?”

Tôi từ từ rút tay ra và lặng lẽ nhìn anh.

Nụ cười trên mặt Trần Cẩn Sinh cứng đờ.

Tay tôi đặt lên cái bụng phẳng lì của mình.

Vẻ mặt của tôi rõ ràng khiến anh ấy sợ hãi.

"Giang Duẫn Hòa...Nếu cô không bảo vệ đứa con này, nó mà có mệnh hệ gì, cô không xong với tôi đâu!”

Đúng, tôi không muốn có con với anh ta, tôi không muốn có con với kẻ buôn ma túy. Tôi không muốn có con với một người đàn ông bẩn thỉu, rách nát như vậy.

Sau khi từ bệnh viện trở về, Trần Cẩn Sinh cho người giám sát và bảo vệ tôi trên mọi nẻo đường.

Anh ta không còn đi chơi mà chỉ ở nhà, hàng ngày đến công ty.

Anh ta thậm chí còn vụng về cố gắng làm tôi vui và cũng là lần đầu tiên mua hoa tặng tôi.

Trần Cẩn Sinh nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

Anh hôn lên khóe môi tôi và gọi đi gọi lại tên tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-8.html.]

"Anh đã đuổi hết mấy người phụ nữ kia ra ngoài rồi, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ con và em, nhé?"

Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi muốn có một đứa con gái.

Bởi vì tôi đã phải chịu đựng quá nhiều gian khổ và tủi nhục nên tôi muốn có một đứa con gái và dành cho nó tất cả tình yêu thương.

Đôi mắt tôi sưng vù, con đến với tôi là một niềm vui, nhưng không phải thời điểm này.

Sẽ thực sự vô trách nhiệm nếu đón con bé vào thế giới này.

Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ quay lại.

Tôi nắm lấy tay Cẩn Sinh và viết một chữ vào lòng bàn tay anh ta.

Thiên Di.

Có thể con bé sẽ không đến được với thế giới này. Nhưng ít nhất, tôi vẫn muốn đặt cho con một cái tên.

"Em muốn đặt tên con là Thiên Di à?"

Trần Cẩn Sinh ngạc nhiên nhìn tôi. Anh ta nghĩ mình có thể dỗ dành tôi dễ dàng như vậy, nghĩ rằng tôi vẫn còn yêu anh ta nhiều đến mức mất tự chủ.

Anh ta gật đầu.

"Được rồi, con sẽ tên là Thiên Di. Con của tôi và Duẫn Hòa sẽ được gọi là Thiên Di!"

Trần Cẩn Sinh bế tôi lên và không ngừng hôn tôi.

Tôi vẫn đóng vai người vợ nhỏ một cách nhẹ nhàng như trước, đi khám thai và ngoan ngoãn uống thuốc bổ.

Anh ta không còn cho người giám sát tôi từng bước đi, không còn cản trở việc tôi có đi ra ngoài hay không nữa.

Tuy nhiên, tôi đã tháo chiếc nhẫn cưới vào ngày tôi đệ đơn ly hôn và không bao giờ đeo nó vào.

Anh ta rõ ràng rất khó chịu và nhiều lần nhắc tôi đeo lại nhẫn.

Nhưng tôi đã không làm.

Đồng nghiệp của Hàn Tránh là Tiểu Lưu đã gọi cho tôi nhiều lần và lần nào tôi cũng xóa cuộc gọi và tin nhắn để tránh bị kiểm tra bất ngờ.

Tài khoản của Trần Cẩn Sinh có nhiều khoản tiền lớn được chuyển từ Đông Bắc, Tây Tạng.

Mặc dù người cung cấp thông tin cho Hàn Tránh không nằm trong số đó, nhưng vẫn có một chủ tài khoản có quan hệ với anh ta.

Một cái gì đó dần dần bắt đầu lộ ra.

Buổi tối anh ta ngủ cạnh tôi, tôi không khỏi nhìn vào khuôn mặt ấy.

Làm sao, người đàn ông đẹp trai thân quen ấy, lại có thể trở thành một con quỷ đội lốt sói.

Giữa tháng 5, tôi có thai được ba tháng.

Đêm đó, nghĩa trang của Hàn Tránh bị đào mộ, không để lại dấu vết tro cốt.

Sau khi mẹ anh phát hiện ra, bà lên cơn đau tim và qua đời.

Tim tôi khẽ nứt.

Ngày hôm sau, Trần Cẩn Sinh mang tâm trạng vui vẻ mua cho tôi toàn đồ xa xỉ.

“Tối nay chúng mình ăn tối với nhau dưới ánh nến nhé.”

Anh say, tôi vuốt cái bụng hơi căng của mình, bước từng bước dưới ánh trăng trong sân.

Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể đưa con đến thế giới này.

Nhưng không sao đâu, mẹ sẽ đi cùng con.

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...