GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:49:27
Lượt xem: 952

"Giang Duẫn Hòa. Nói yêu tôi, nói cô chỉ là người phụ nữ của riêng Trần Cẩn Sinh này mà thôi.”

Từ từ nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào, tôi khẽ gật đầu.

Trần Cẩm Sinh lại cúi đầu hôn tôi thật sâu :

“Đời này, em chỉ có thể là của anh, của Trần Cẩn Sinh này mà thôi.”

Tất nhiên tôi là của anh ta, từ ngày cưới, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa.

Nếu tôi không phải tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa anh ta và người bạn thân nhất, thì có lẽ tôi sẽ sống trong bóng tối suốt quãng đời còn lại.

"Hoạt động kinh doanh ở Đông Bắc, Tây Tạng đã dừng lại. Từ giờ trở đi, mọi thông tin sẽ được chôn vùi mãi mãi.”

"Tôi cũng không muốn Hàn Tránh phải chết, nhưng ai cho phép hắn hoành hành trên đất của tôi vô lại như thế? Là do số nó xui, yểu mệnh."

"Anh ta c.h.ế.t cũng để lại bức thư lại cho Giang Duẫn Hòa. Nực cười, làm sao tôi có thể để Giang Duẫn Hòa nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh này? Tôi đã đốt nó từ lâu rồi."

Trần Cẩn Sinh cười nói:

"Uổng quá đi, cho dù nó có chết, cũng chỉ trơ mắt nhìn từ trên trời xuống thôi, còn Giang Duẫn Hòa vẫn mãi là con ngốc mà, haha."

“Tôi đã lên giường với Giang Duẫn Hòa không biết bao nhiêu lần, thế mà Hàn Tránh vẫn còn nghĩ cô ta trong trắng cơ đấy.”

Khi Trần Cẩn Sinh nói những lời này, giọng điệu của anh ta thản nhiên và thoải mái, như thể đó chẳng phải là mạng sống của con người mà chỉ là một con kiến ​​​​bị anh ta búng đi mà thôi.

Tôi thẫn thờ, mặt cắt không còn một giọt m.á.u nào quay trở về phòng riêng.

Tôi khóa cửa và mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký.

"Thì ra tên cô ấy là Giang Duẫn Hòa. Một cái tên đẹp đến mức khiến người ta muốn xiêu lòng.”

"Cô ấy không nói được. Tôi nghe nói cổ họng cô ấy vì bạo bệnh mà mất đi giọng trời phú vốn có." 

"Nụ cười của cô ấy rất dễ thương, tỏa nắng. Nhưng, cô ấy rất ít khi cười."

“Cô ấy đã có người mình thích trong lòng.”

Viết xong dòng này, anh đã không viết nhật ký trong nhiều ngày.

"Cô ấy bị nhốt trong nhà vệ sinh suốt đêm, và được Trần Cẩn Sinh bế ra ngoài. Tôi nhìn thấy cô ấy khóc trong vòng tay của Trần Cẩn Sinh, nhưng cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ biết đâu, kỳ thật, tôi mới là người đầu tiên tìm thấy cô ấy."

"Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa, Giang Duẫn Hòa.."

"Tôi sắp vào đại học. Lỡ sau này cô ấy lại bị bắt nạt... nhưng điều đó sẽ không xảy ra vì Trần Cẩn Sinh sẽ bảo vệ cô ấy."

Nhật ký đã dừng lại ở trang này trong khoảng thời gian dài.

"Tôi bị chuyển công tác về Thành Đô, bất ngờ thay, Giang Duẫn Hòa bỗng nhiên mở một tiệm thuốc nhỏ gần nơi làm việc của tôi!"

"Tôi cố ý làm mình bị thương, đến chỗ cô ấy băng bó vết thương, trông cô ấy rất đau buồn..."

"Thỉnh thoảng tôi sẽ cố ý làm mình bị thương một chút và đến gặp cô ấy."

"Bà chủ cửa hàng tiện lợi bên cạnh nói cô ấy vẫn còn độc thân..."

"Mặc dù cô ấy không nói được nhưng vẫn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy. Bởi vì cô ấy siêu đáng yêu và siêu dễ thương.”

"Thật ra, tôi đặc biệt cầu xin bùa bình an đó cho cô ấy. Tôi luôn cảm thấy nó sẽ giúp Tiểu Hòa được an toàn. Khi tôi từ Đông Bắc, Tây Tạng trở về, tôi nhất định sẽ đi tìm cô ấy càng sớm càng tốt..."

“Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không lành… Người cung cấp thông tin đó có vẻ không đáng tin cậy chút nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-7.html.]

Dòng cuối chỉ vỏn vẹn một câu:

"Có lẽ lần này tôi sẽ không thể quay về, nhưng đây là nhiệm vụ và sứ mệnh của cảnh sát chống ma túy. Tôi, Hàn Tránh, không được bỏ chạy và không được phép trở thành một kẻ đào ngũ tham sống sợ chết!!”

Nhật ký của Hàn Tránh rất ngắn, nhưng trong số đó có đến chín phần mười là về tôi.

Điều khiến tôi càng khó tin hơn là chữ viết trên nhật ký của Hàn Tránh lại giống hệt chữ viết trên một số bức thư mà Trần Cẩn Sinh viết cho tôi hồi đó.

Tôi đóng cuốn nhật ký lại và giấu nó vào ngăn sâu nhất trong ngăn kéo tủ quần áo của mình.

Trần Cẩn Sinh nhẹ nhàng gõ cửa phòng tôi ở bên ngoài.

Tôi đứng dậy mở cửa, anh ta đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt tuấn tú, bất giác nở một nụ cười ấm áp.

Nhưng khi nhìn anh ta, tôi có cảm giác như đó là một con rắn độc lạnh lẽo có thể cắn c.h.ế.t tôi bất cứ lúc nào.

"Sao em lại trốn trong phòng một mình? Anh gọi em nãy giờ, anh đói bụng rồi, xuống nấu cơm cho anh ăn đi.”

Anh ta nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Tôi nhìn một lúc, không nói gì, quay người đi xuống lầu.

Khi nấu súp, tôi cho thêm một nguyên liệu phụ.

Nó có thể làm tê liệt thần kinh của con người trong thời gian ngắn và đưa con người vào giấc ngủ sâu, nhưng không kéo dài lâu.

Quả nhiên, Trần Cẩn Sinh uống canh xong, một lúc sau liền cảm thấy buồn ngủ.

Tôi đợi anh ta ngủ quên trên ghế sofa.

Tôi dùng dấu vân tay mở điện thoại.

Tôi ước tính thời gian trong đầu, cẩn thận xem qua điện thoại của anh ta và lén chụp ảnh mọi thứ mà tôi cảm thấy không ổn.

Sau khi Trần Cẩm Sinh tỉnh lại, anh ta cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Buổi tối anh ta vẫn đi chơi vui vẻ như trước, thậm chí còn không thèm chào tôi.

Nhưng tôi không còn gửi tin nhắn hỏi thăm như trước nữa.

Tôi tìm kiếm mọi manh mối khả nghi trong những bức ảnh mình chụp, phân loại xong, tôi liền gửi cho Tiểu Lưu.

Đặc biệt, có một hợp đồng chuyển nhượng lớn được kí không lâu trước khi Hàn Tránh lên đường sang Vân Nam.

Nửa đêm, Trần Cẩm Sinh say rượu, được tài xế đón về.

Khi nghe thấy tiếng động, tôi ở lì trong phòng riêng mà không xuống nhà đón anh ta.

Nhưng một lúc sau, anh ta đập cửa phòng tôi.

Tôi chỉ có thể đứng dậy và mở cửa.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe, áo sơ mi nhếch nhác, tựa người vào cửa, ngơ ngác nhìn tôi : “Giang Duẫn Hòa, sao em không nhắn tin cho anh?”

“Cả đêm chồng không về, người làm vợ không có chút lo lắng gì sao?”

"Súp, canh giải rượu đâu? Tại sao trong bếp lại không có gì cả?"

Anh đưa tay túm lấy áo tôi:

"Giang Duẫn Hòa, Hàn Tránh đã c.h.ế.t được một tháng. Tại sao em vẫn cứ giữ mãi thái độ lạnh nhạt đấy với anh?"

"Em nói đi, em là vợ của ai?”

 

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...