GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:40:56
Lượt xem: 699

Tôi giống như một con thú sổ lồng, tôi phát ra tiếng gầm khàn khàn và khó nghe, không quan tâm mà lay Hàn Tránh tỉnh dậy.

Tôi không muốn anh ấy chết, tôi muốn anh ấy sống.

Anh ấy bảo tôi đợi anh ấy về, anh ấy còn bí mật chưa nói tôi nghe mà...

Anh là kẻ thất hứa, là kẻ nói dối, một người không biết giữ lời...

Tôi không thể khóc, đắng cay nuốt ngược nước mắt vào trong, tâm khảm tôi như đang gào thét một nỗi đau vô bờ.

Đồng nghiệp của anh mắt đỏ hoe, cố gắng an ủi tôi, nhưng chưa kịp mở miệng thì nước mắt cũng đã giàn giụa.

Cái c.h.ế.t của Hàn Tránh quá bất ngờ và bi thảm.

Người ta nói rằng người cung cấp thông tin đã lừa bên phía cảnh sát và Hàn Tránh vô tình sập vào bẫy của bọn chúng. Cũng có thể nói, lũ khốn nạn kia đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ để g.i.ế.t c.h.ế.t Hàn Tránh.

Ngày Hàn Tránh được c.h.ô.n cất, Trần Cẩn Sinh cũng đến dự đám tang.

Dẫu sao, họ cũng là bạn cùng lớp.

Tôi nhớ rằng, Hàn Tránh lớn tuổi hơn Cẩm Sinh, nhưng vì lí do riêng mà hai người học cùng một lớp. Năm thứ hai trung học cơ sở, Hàn Tránh được nhận vào học viện cảnh sát và đến thủ đô học.

Trần Cẩn Sinh đặt một bó hoa cúc trắng trước m.ộ Hàn Tránh và cúi đầu ba lần.

Tôi ngơ ngác đứng sau đám đông. Cho đến khi h.à.i c.ố.t của Hàn Tránh được đưa xuống h.uyệt m.ộ, tôi vẫn không thể tin được rằng Hàn Tránh, người luôn tươi cười rạng rỡ và ấm áp, đã hoàn toàn rời đi, rời bỏ thế gian này.

Trần Cẩn Sinh bước qua đám đông và đi thẳng đến trước mặt tôi.

Không biết những người xung quanh phản ứng thế nào, những người bạn học cũ có ngạc nhiên hay không.

Trần Cẩn Sinh ôm eo tôi trước mặt mọi người, đỡ tôi bước tới và tặng Hàn Tránh những bông hoa cúc trắng.

"Hàn Tránh, đừng lo lắng."

Trần Cẩn Sinh đột nhiên trầm giọng nói, cúi đầu nhìn bia mộ.

Trên bia mộ có một khoảng trống, để bảo vệ người thân của các chiến sĩ cảnh sát chống m.a t.ú.y, dù họ có chết, ảnh và tên cũng không được khắc trên bia mộ của họ.

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi, Giang Duẫn Hòa. Từ nay về sau, tôi sẽ ở bên và chăm sóc cho cô ấy. Anh có thể yên tâm giao cô ấy lại cho tôi rồi."

Giọng nói của anh ấy trìu mến đến nỗi mọi người đứng sau đều nhìn tôi với ánh mắt ghen tị.

Tôi, Giang Duẫn Hòa, thực ra là vợ của Trần Cẩn Sinh!

Suy cho cùng, tôi là một đứa câm, mồ côi cha mẹ và không còn ai bên cạnh.

Về phần Trần Cẩn Sinh, gia đình anh luôn đứng vững trên thị trường và có thể nói là gia tộc nổi tiếng nhất tại Thành Đô lúc bấy giờ.

Có bao nhiêu cô gái muốn gả vào Trần gia, tôi cũng không hiểu vì sao tôi được chọn là phu nhân của nhà họ.

Nhưng tôi không khỏi liếc nhìn Trần Cẩn Sinh.

Tại sao anh ta lại nói những lời như vậy với Hàn Tránh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-6.html.]

Tôi nhớ rằng vì Hàn Tránh thường xuyên đến hiệu thuốc của tôi nên Trần Cẩn Sinh luôn tra tấn tôi bằng nhiều cách khác nhau.

Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ điều gì thì Trần Cẩn Sinh đã ôm tôi. 

Mọi người lần lượt tặng hoa cho Hàn Tránh, tang lễ cũng kết thúc.

Cha mẹ Hàn Tránh hiện tại đang bệnh nằm viện, không thể ra khỏi giường. Tôi muốn đến bệnh viện thăm họ.

Trần Cẩn Sinh hôm nay rất ân cần, đích thân đưa tôi đến đó. Anh ấy còn nói với tôi rằng anh ấy sẽ đón và đưa tôi về nhà sau khi hoàn thành công việc.

Khi tôi ra khỏi phòng của bố mẹ Hàn Tránh, đồng nghiệp của anh ấy, Tiểu Lưu, người mà Hàn Tránh đã bảo sẽ đến nếu tôi cần giúp đỡ, đã đưa cho tôi một cuốn nhật ký.

"Hàn Tránh nói với tôi, nếu anh ấy không quay lại, hãy đốt cuốn nhật ký này và không bao giờ cho em xem. Nhưng đêm qua tôi đã suy nghĩ thông suốt, Giang Duẫn Hòa, tôi nghĩ cuốn nhật ký này là anh ấy để lại cho em.”

Sau đó anh ấy rời đi.

Tôi cầm cuốn nhật ký muốn mở ra, nhưng xe của Trần Cẩn Sinh đã từ xa phi tới.

Lòng tôi khẽ run lên, không cần suy nghĩ, tôi cẩn thận cất cuốn nhật ký vào ngăn túi xách.

Tôi cảm thấy kỳ lạ khi cư xử như vậy một cách khó hiểu.

Nhưng tiềm thức của con người đôi khi lại đột ngột và kỳ lạ.

Đêm đó, Trần Cẩn Sinh không cho tôi rời khỏi phòng anh ấy.

Nhưng tôi đắm chìm trong nỗi buồn và không có ý định đáp lại sự dịu dàng hiếm có của anh.

Anh nghiêng người, cụp mắt xuống, nhìn tôi không có chút phản ứng nào, giọng điệu có chút lạnh lùng:

"Giang Duẫn Hòa, tôi biết cô rất đau lòng trước cái c.h.ế.t của Hàn Tránh. Cô vẫn muốn giữ thái độ lạnh nhạt, không cho tôi chạm vào sao?"

Tôi lắc đầu ra hiệu cho anh: 

“Em chỉ thấy hơi khó chịu, nhất thời không có tâm trạng. Hay tối nay tha cho em nhé?”

Trần Cẩn Sinh vén tóc ra khỏi trán tôi, ôm tôi, lại cúi xuống hôn lên môi tôi.

"Giang Duẫn Hòa, nếu tối nay tôi không cho vào thì không thể chịu được đâu."

Anh cười khúc khích với tôi, nụ cười vẫn xấu xa và đẹp trai.

Tôi đã phải lòng anh ta khi còn trẻ và đã làm vợ anh được mười năm.

Tôi biết mình không thể cưỡng lại bất cứ điều gì ở anh ta, chứ đừng nói đến sự dịu dàng và trìu mến như vậy.

Tuy nhiên, Hàn Tránh vừa mới mất, tôi thực sự không thể làm như không có chuyện gì xảy ra và vui vẻ cùng chồng mình.

Nhưng Trần Cẩm Sinh không quan tâm.

Anh ấy hôn tôi. Một nụ hôn thật nồng cháy.

Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của tôi và ôm tôi vào lòng.

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...