GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:42:54
Lượt xem: 640

Cửa phòng tắm bị anh ta khóa từ bên ngoài.

Trong không gian chật hẹp tối đen như mực, tôi cố gắng ngồi dậy và dùng hết sức lực tháo chiếc cà vạt trói trên tay.

Nhưng công tắc đèn phòng tắm lại ở bên ngoài, một mình tôi đối diện với màn đêm tối như mực.

Tuyệt vọng, sợ hãi tràn qua như một cơn thủy triều dữ dội.

Tôi sợ không gian tối, chật hẹp này. Khi còn học cấp hai, Giang Duẫn San đã nhốt tôi trong phòng để đồ, cũng tối đen như thế này.

Một đêm dài trôi qua.

Nỗi sợ hãi bao trùm tột độ, tinh thần tôi gần như sụp đổ.

Mãi đến rạng sáng, Trần Cẩn Sinh mới tới hiệu thuốc và thả tôi ra.

Chân của bà không thoải mái và bà cần tôi đến châm cứu, nếu không thì anh ta sẽ nhốt tôi hai ngày một đêm.

Tôi châm cứu và xoa bóp cho bà, bà nhìn tôi với vẻ mặt đầy yêu thương nhưng không giấu được vẻ lo lắng.

Bà xoa đầu tôi: 

“Bé con à, sao cháu lại giảm cân vậy?”

Tôi mỉm cười và nói với bà bằng ngôn ngữ ký hiệu: 

“Con thấy mình hết xinh đẹp rồi nên giảm cân đó bà ạ”.

Bà cũng cười, đáp: 

“Nếu Cẩn Sinh có bắt nạt con, cứ nói với bà. Bà sẽ thay con trừng trị lại nó.”

Tôi vội lắc đầu.

“Không có chuyện đó đâu bà, Cẩn Sinh rất tốt với con. Nhìn xem, anh ấy đã mua quần áo và trang sức cho con nè."

Bà nội liền hài lòng gật đầu: 

“Đến giờ rồi, con quay trở về cùng Cẩn Sinh đi, có thời gian thì đến thăm bà già này nhé.”

Tôi có chút không nỡ rời đi. Bà ấy là người tốt nhất đối với tôi ở trong nhà.

Nhưng bà đã già yếu, nên vừa dứt lời thì nằm xuống ngủ thiếp đi.

Tôi đành phải kìm nước mắt và rời khỏi phòng của bà.

"Giang Duẫn Hòa, tôi đi lại nhiều nên đau chân, lại đây bóp chân cho tôi."

Khi em gái của Trần Cẩn Sinh là Trần Cẩn Vân đi xuống lầu, nhìn thấy tôi, cô ta đã ra lệnh một cách ngạo mạn.

Cẩn Vân tựa người vào ghế sofa, một chân gác lên và chỉ vào tôi.

Tôi bất ngờ, ngơ ngác khi Trần Cẩn Sinh nói : "Em về phòng tự ngâm chân đi, anh với cô ấy còn việc phải làm. Giang Duẫn Hòa, chúng ta đi thôi."

Tôi chạy nhanh tới. 

Trần Cẩn Vân không hài lòng liếc nhìn tôi, nhưng cô ta không dám làm trái lời anh trai, chỉ có thể giương mắt nhìn tôi rời đi cùng Trần Cẩn Sinh.

Tôi đi theo Trần Cẩn Sinh, trong lòng có chút ấm áp.

Thực tế, có đôi lúc Trần Cẩn Sinh sẽ đối xử tốt với tôi. Tâm trạng vui vẻ liền tặng quà cho tôi, chúng đều rất đắt tiền. Đôi khi Trần Cẩn Vân bắt nạt tôi, Cẩn Sinh đều ngăn cô ta lại.

Nhưng thường thì anh ta rất lạnh lùng với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-5.html.]

Đến mức tới lúc c.h.ế.t, tôi vẫn nghĩ rằng Trần Cẩn Sinh chưa bao giờ yêu tôi.

Cẩn Sinh còn bận việc nên nhờ tài xế đưa tôi về nhà, còn anh ta đã lái xe riêng đến thẳng công ty.

Tôi không muốn về nhà và bảo tài xế đưa tôi đến hiệu thuốc.

Ngày hôm sau, Hàn Tránh lại tới.

Nhưng lần này, anh đến gặp tôi để nói lời tạm biệt.

Anh được phân công nhiệm vụ mật, đến một ngôi làng ở ngã ba Vân Nam, Tây Tạng.

Tôi đã có linh cảm chẳng lành. Anh ấy là cảnh sát phòng chống m.a t.ú.y nên tôi biết rất rõ nhiệm vụ này n.g.u.y h.i.ể.m đến tính mạng.

"Giang Duẫn Hòa, không có anh bên cạnh, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."

"Nếu bị bắt nạt, hãy nhắn tin vào số này và sẽ có người đến ngay. Anh ấy là đồng nghiệp thân thiết với anh và có thể bảo đảm an toàn cho em."

"Giang Duẫn Hòa, em đợi anh trở về nhé?"

Nước mắt tôi giàn giụa, tôi nhét thuốc vào túi, gồm thuốc cầm máu, thuốc chống viêm và giải độc, vài lát nhân sâm, viên Vân Nam Dược do tôi tự làm.

Hàn Tránh cầm túi, nhìn tôi một hồi lâu, như muốn lưu lại kí ức này trong tâm khảm.

"Giang Duẫn Hòa, hãy chờ anh về, anh có bí mật muốn nói với em, từ rất lâu rồi."

Tôi gật đầu trong nước mắt, Hàn Tránh xoa đầu tôi lần cuối rồi quay người bước đi.

Sau khi anh ấy đi được một lúc lâu, tôi mới nhớ ra mình đã quên đưa bùa bình an.

Có lẽ vì sự sơ suất của tôi mà lần này Hàn Tranh đã đến Vân Nam và không bao giờ quay trở lại.

Một tháng sau tôi gặp lại anh ấy, anh ấy đã bị tra tấn đến mức biến bẹo hình bẹo dạng, chỉ còn lại hơi thở hấp hối.

Tôi nghe đồng nghiệp của anh ấy kể, rằng anh ấy vẫn đang đợi tôi đến.

Tôi gần như ngất đi vì khóc, lấy cây kim bạc và cố gắng hết sức để cứu anh ấy.

Nhưng tôi thậm chí còn không thể tìm thấy các huyệt đạo trên cơ thể anh ấy.

Trên người anh không có lấy một lớp da lành lặn.

Những kẻ buôn ma túy điên cuồng tra tấn khắp người anh, thậm chí anh còn bị chúng chặt mất vài ngón tay.

Anh chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi bằng bàn tay trái đẫm m.á.u của mình: 

"Tiểu Hòa..."

Anh gọi tên tôi nhưng tôi không thể đáp lại, chỉ có thể nắm tay anh chặt hơn.

Cuối cùng, anh ấy khó nhọc mở mắt ra và liếc nhìn tôi: 

“Em sợ bóng tối nhất… Từ nay trở đi, khi trời tối, hãy luôn thắp đèn trong nhà, anh không thể làm ngọn đèn soi sáng cho em được nữa rồi.”

"Hàn Tránh... Hàn Tránh..."

Mọi người xung quanh hét tên anh một cách tuyệt vọng.

Nước mắt tôi tuôn như suối, từng giọt lệ rơi khuôn mặt vốn anh tú, nay lại đẫm m.á.u của anh.

Anh từ từ nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười: 

“Anh mệt rồi, Tiểu Hòa... Anh ngủ đây, ngoan nhé, đừng đánh thức anh…”

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...