GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:28:26
Lượt xem: 296

Cuối tuần này, Trần Cẩn Sinh sẽ tiếp đãi vài người bạn đến nhà ăn cơm.

Chuyện kết hôn của tôi với anh ta, ngay cả bạn thân nhất của anh ta cũng không biết.

Bản thân anh ta bị bà nội ép cưới, nếu không cưới thì bà sẽ cắt đứt quan hệ.

Sáng sớm, tôi lặng lẽ đi đến phòng chứa đồ cách xa tòa nhà chính.

Đến trưa, Trần Cẩn Sinh lại cho người gọi tôi qua.

Một cô gái tên Phương Tĩnh nhớ món súp lần trước, món đó là món tôi học cách nấu dành riêng cho Trần Cẩn Sinh, không ai trong nhà bếp nấu được giống tôi.

Vừa vào đến cửa thì có một giọng nữ cất lên, hỏi anh ta: "Anh Cẩn Sinh à, đây là giúp việc nhà anh hả?"

Trần Cẩn Sinh đang chơi bài với bạn bè, miệng hút điếu thuốc nhìn tôi một cái rồi bình thản đáp: 

"Có thể coi là vậy."

"Cũng khá xinh đẹp, da cũng trắng nữa."

Phương Tĩnh lại nhìn tôi một cái, rồi cười hí hửng dựa vào bên cạnh Trần Cẩn Sinh: 

"Anh Cẩn Sinh à, để em giúp anh xếp bài nhé."

Trần Cẩn Sinh như thể rất hài lòng, không đẩy cô ta ra.

Tôi quay xuống nhà bếp.

Súp đã nấu xong, một người hầu tiến vào nói thầm với tôi:

"Theo ý ông chủ, ngài bảo rằng khi súp nấu xong thì cô nên về trước. Đêm nay ngài ở lại đây, khách có ý định qua đêm."

Tôi tháo tạp dề ra, quay đầu bước đi.

Khi đi qua phòng khách, tôi không rõ họ đang chơi trò gì, cô Phương Tĩnh thì mặt đỏ như gấc, đang cùng Trần Cẩn Sinh cạn ly.

Mắt tôi đột nhiên đỏ hoe.

Tôi nhớ lại ngày kết hôn, đó là một lễ cưới chui, không có một vị khách nào, thậm chí không có chữ "hỷ" trong phòng cưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-3.html.]

Bà nội giục anh ta uống rượu giao bôi cùng tôi, anh ta mặt lạnh nhất quyết không chịu.

Nhưng bây giờ...

Tôi cắn chặt môi, không biết phải đi ra khỏi phòng khách như thế nào.

"Anh Cẩn Sinh à... giúp việc nhà anh có vẻ sắp khóc, liệu có phải cô ta này yêu thầm anh không?"

"Đùa cái gì đấy? Kinh tởm c.h.ế.t đi được." Giọng Trần Cẩn Sinh hết sức khinh rẻ.

Tiếng cười chế nhạo vang lên liên tiếp.

"Anh em có nhớ không, khi còn học trung học, trường có một cô bé câm dường như cũng thích Cẩn Sinh, mỗi lần nhìn thấy Cẩn Sinh mặt đỏ bừng, liền vội vã chạy đi..."

"Còn nhớ, cô bé câm thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng như Bạch Tuyết."

"Quả đúng thật, tôi còn nhớ một vài chàng trai trong trường thích cô ấy."

"Đúng rồi, còn có Hàn Tránh, anh ta dường như rất thích con bé.”

"Không thể nào, Hàn Tránh mà thích một cô bé câm?"

Bỗng dưng, âm thanh ly cốc vỡ đột ngột vang lên.

Trần Cẩn Sinh vứt điếu thuốc, đôi mắt đỏ ngầu: "Nói đủ chưa?"

"Cẩn Sinh... Anh sao vậy? Sao tự nhiên lại tức giận thế?"

"Cút ra!"

Trần Cẩn Sinh đột nhiên đứng dậy, đạp đổ bàn mạt chược trước mặt, mọi người nhìn nhau, Phương Tĩnh sợ hãi bấu víu, nói nhẹ nhàng:

"Anh Cẩn Sinh, anh dọa em c.h.ế.t khiếp.."

"Tôi đã bảo là cút ra hết!"

Trần Cẩn Sinh một chân đá vào cái ghế trước mặt, Phương Tĩnh kinh hoàng kêu lên, mọi người không dám nói gì, vội vàng đứng dậy rời đi.

Tôi bị Trần Cẩn Sinh lôi ra khỏi phòng, anh ta kéo tóc rồi ấn tôi xuống bàn trong phòng làm việc.

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...