GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:26:13
Lượt xem: 223

Rất lâu sau đó, đêm đã khuya, Trần Cẩn Sinh đẩy tôi sang một bên và đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tôi úp mặt vào chiếc khăn ướt, trên mặt còn thấy những vệt đỏ do anh ta véo vào gò má. 

Tôi tháo chiếc cà vạt ra, duỗi cho thật thẳng, rồi nhanh tay mặc lại quần áo đang vứt tả tơi dưới chân giường.

Tôi phải quay về phòng riêng trước khi anh ta tắm xong. Trần Cẩn Sinh chưa bao giờ cho phép tôi ngủ lại chung phòng với mình.

Sau khi tắm xong, tôi vừa nằm xuống thì nghe tiếng sấm vang vọng bên ngoài. 

Tôi vốn dĩ sợ tiếng sấm chớp, liền bịt chặt tai và dùng hết sức bình sinh chạy qua phòng Trần Cẩn Sinh đập cửa.

Lúc sau, anh ta liền mở cửa liền cau mày khó chịu.

Tôi mở miệng, phát ra những âm thanh khó nghe, dùng ngôn ngữ cử chỉ nói:

"Trần Cẩn Sinh, em sợ lắm, anh có thể cho em ở đây một đêm được không?"

Bộ dạng của tôi lúc này rất đáng thương, nét mặt ánh lên sự sợ hãi, anh ta đồng ý và đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ lại đây.

"Cấm được ngủ trên giường của tôi."

Anh ta mở tủ lấy một chiếc mền mỏng quăng xuống thảm, lạnh lùng nói: 

"Cô ngủ ở đây."

Tôi cuộn tròn mình lại, thu mình trong chăn.

Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng, nhưng có lẽ vì biết rằng chồng tôi đang ngủ trên chiếc giường lớn bên cạnh, tôi đã không còn sợ nữa. Cảm nhận được hơi thở của anh ta, tôi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi như trở lại thời còn là học sinh.

Trần Cẩn Sinh là học sinh cấp ba, còn tôi, là cô bé câm cấp hai thường xuyên bị bắt nạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-2.html.]

Có một lần, khi hội chị em thân thiết của Giang Duẫn San chặn tôi trong nhà vệ sinh và dội nước bẩn lên người tôi, vô tình bị Trần Cẩn Sinh chứng kiến.

Anh ta bảo vệ tôi, răn đe lại mấy đứa kia và cho tôi mượn áo khoác đồng phục. Tôi vừa bẩn lại vừa hôi hám nhưng anh ta không hề chê bai, thậm chí dùng khăn tay của mình lau khô mặt giúp tôi, nhẹ nhàng nói: 

"Bé con, nếu lần sau bị bắt nạt, đến lớp 12A7 tìm tôi, tôi tên là Trần Cẩn Sinh."

Từ đó, tôi đã khắc tên anh ta vào lòng, không lúc nào quên tên anh.

Đôi khi, tôi sẽ gặp lại anh ta trên sân trường, mỗi lần trông thấy, tôi đều đỏ mặt, ngượng ngùng chạy đi.

Bên cạnh anh ta có mấy người con trai nói đùa: "Bé câm đó có lẽ là thích cậu rồi, Cẩn Sinh."

Tôi bất giác muốn nghe lén câu trả lời của anh : "Nói tầm bậy tầm bạ, con bé vẫn còn nhỏ."

Trần Cẩn Sinh mỉm cười, hét lên với tôi: "Chạy chậm thôi, cẩn thận không có ngã."

Tôi không dám quay đầu lại, chạy càng nhanh, trái tim như vỡ tung.

Sau khi anh ta thi đại học, có quay trở lại trường tìm tôi.

Trên sân thượng của tòa nhà, anh ta chạm nhẹ vào má tôi, thở dài : "Bé con, từ nay không còn tôi ở đây, phải tự biết bảo vệ bản thân nhé."

Tôi cử chỉ hoảng hốt, hỏi anh : "Em có thể thi vào cùng trường đại học với anh không? Khi đó em sẽ đến tìm anh nhé?"

Anh ta không rõ ngôn ngữ kí hiệu nhưng lại gật đầu, cười nhẹ: 

"Được thôi, anh đợi em."

Giấc mơ của tôi đẫm nước mắt, khi tỉnh giấc, góc chăn đã ướt sũng. 

Trần Cẩn Sinh đã thức giấc và rời đi từ lâu, tôi chậm rãi ngồi dậy, ánh bình minh chiếu qua khe hở cửa sổ, tôi trầm ngâm suy nghĩ về giấc mơ đó.

Trần Cẩn Sinh… Anh có biết, em đã cố gắng như thế nào, từng nhịp sánh bước bên cạnh anh không?

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...