GIANG HÀN HÒA VỀ VÃN - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-03 00:24:48
Lượt xem: 1,680

Tôi rúc vào một góc và ôm chặt lấy cơ thể mình.

Tôi sắp trở thành cô dâu của Hàn Tránh. Chiếc váy cưới của tôi trắng tinh không tì vết, cả đời tôi liêm khiết như vậy.

Tại sao Trần Cẩn Sinh vẫn không chịu để tôi đi...

"Rõ ràng là em thích anh, chính là em thích anh mà!"

Anh ta cúi xuống bóp cằm tôi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt vốn tuấn tú nay lại thành một khuôn mặt ác độc, vô sỉ.

Tôi run lên vì sợ hãi. Lễ cưới sắp bắt đầu và Hàn Tránh sẽ sớm nhận ra tôi đã mất tích.

Anh ấy sẽ sớm tìm thấy tôi, chỉ cần tôi trì hoãn, tôi có thể sẽ tự cứu được mình…

Nhưng Trần Cẩn Sinh đã xé toạc váy cưới của tôi, anh ta ấn tôi xuống sàn, ấn đầu gối cứng rắn vào eo và bụng tôi để ngăn cản tôi cử động. Sau đó, anh ta từ từ rút thắt lưng ra và trói cổ tay tôi.

Tôi tuyệt vọng khóc và lắc đầu, nhưng Trần Cẩn Sinh không hề lay động.

"Giang Duẫn Hòa, em muốn cái gì anh đều được đáp ứng được, anh đối xử với em tốt như thế, sao em không chọn anh chứ?!"

Anh ta cúi xuống, dùng ngón tay nắm lấy cằm tôi, hôn thật mạnh vào môi tôi.

Tôi vùng vẫy như điên và cắn anh ta bất chấp.

Đôi mắt anh dần dần tràn ngập vẻ điên cuồng ngày càng sâu hơn.

Tôi nghĩ đến điều gì đó và mắt tôi đầy sợ hãi.

Hình như kiếp này anh ta chạm vào ma túy sớm hơn so với kiếp trước.

Hiện tại, các biểu hiện của anh ta rất giống với những biểu hiện sau khi dùng ma túy ở kiếp trước.

Làm sao một người phụ nữ bình thường, yếu đuối có thể đứng vững trước một tên khỏe mạnh vừa mới dùng ma túy?

Dù tôi có khóc, vùng vẫy hay chống cự thế nào đi chăng nữa, tất cả đều vô ích.

Trần Cẩn Sinh xé gấu váy cưới của tôi. Anh ta ghé sát vào tôi, giọng nói vừa mạnh mẽ vừa u ám:

"Giang Duẫn Hòa, em chỉ có thể là người phụ nữ của Trần Cẩn Sinh, kiếp này kiếp sau nữa, em chỉ có thể là của anh!"

Vào lúc tuyệt vọng đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra.

"Duẫn Hòa, Duẫn Hòa!"

Hàn Tránh lao vào, hoảng sợ hét tên tôi.

Trần Cẩn Sinh đã kéo tôi lên, lấy ra một con d.a.o găm và kề vào cổ tôi.

“Hàn Tránh, nếu dám tiến lên một bước, tao sẽ đ.â.m c.h.ế.t nó.”

"Trần Cẩn Sinh, đừng làm tổn thương cô ấy. Cần thì cứ tính sổ với tôi đây này..."

Trần Cẩn Sinh nghe được lời này, cười lạnh nói: "Mau cút ra ngoài!"

Hàn Tránh ra hiệu cho mọi người cùng hắn đi ra ngoài.

Trần Cẩn Sinh bắt tôi làm con tin và lên xe của anh ta, tài xế khởi động xe và chiếc BMW lao ra khỏi khách sạn.

Hàn Tránh nhanh chóng liên lạc với cảnh sát để bao vây và truy đuổi anh ta.

Cuối cùng, xe của Trần Cẩm Sinh không thể thoát khỏi vòng vây của cảnh sát và chỉ có thể lao về phía vách đá ở ngoại ô phía Tây.

Trần Cẩn Sinh yêu cầu tài xế rời đi.

Anh ta thả con d.a.o đang dí trên cổ tôi, châm một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn tôi: 

"Giang Duẫn Hòa, tại sao?"

Tôi biết anh ta đang hỏi gì. Anh ta đang hỏi tôi tại sao lúc đầu tôi lại đi theo Hàn Tránh.

Tôi chỉ vào điện thoại di động và ra hiệu cho anh ta biết : Tôi sẽ gõ và nói với anh.

Nhưng anh lại mỉm cười:

“Em có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu, anh có thể hiểu được.”

Tôi sững sờ trong giây lát. Ở kiếp trước, Trần Cẩn Sinh không biết ngôn ngữ ký hiệu.

Nhưng tôi không có tâm trí để nghĩ về điều này, vì vậy tôi chậm rãi giơ điện thoại lên và nói với anh ta :

“Trần Cẩn Sinh, Giang Duẫn Hòa ở kiếp trước đã bị anh lừa dối và c.h.ế.t trong lửa cùng với đứa trẻ trong bụng. Nó thảm khốc lắm. Bây giờ, Giang Duẫn Hòa sẽ sống một cuộc sống mới và sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa."

Bàn tay cầm điếu thuốc của anh ta run rẩy dữ dội. Rõ ràng là khó chấp nhận, nhưng anh ta vẫn phải tin.

“Vậy hãy nói cho anh biết, em chọn rời đi cùng Hàn Tránh là vì em biết chuyện kiếp trước chứ không phải vì thích anh ta phải không?”

"Giang Duẫn Hòa, người em thích vẫn luôn là anh phải không?"

Ánh mắt anh ta thậm chí còn có chút cầu xin thương xót.

Tôi nhìn anh với vẻ thương cảm nhưng lắc đầu quả quyết:

“Khi tôi biết chính anh là người đã sai những người đó ức h.i.ế.p tôi khi tôi còn là học sinh, khi tôi biết chính anh đã ép Hàn Tránh rút lui, khi tôi biết chính anh đã đẩy Hàn Tránh vào ngõ cụt, tôi đã chẳng hề có tình cảm nào với anh cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-han-hoa-ve-van/chuong-11.html.]

“Nói chính xác hơn, sau khi biết anh buôn bán ma túy, tôi chẳng có cảm giác gì ngoài sự ghê tởm đối với anh.”

“Tôi thậm chí còn tự tay g.i.ế.c đứa con của tôi với anh, thì anh nghĩ anh là ai?”

Trần Cẩn Sinh đột nhiên cười như điên, cười đến nước mắt chảy ra.

Anh nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi xe:

"Giang Duẫn Hòa, có thể tôi sẽ không sống qua hôm nay. Nhưng cô sẽ phải đồng quy vô tận với tôi, xuống âm phủ cùng với tôi.”

"Tôi sẽ không để cô gả cho Hàn Tránh… Giang Duẫn Hòa, kiếp trước cô là vợ tôi, kiếp này vẫn chỉ có thể là người phụ nữ của tôi mà thôi."

Anh kéo tôi đến rìa vách đá, ánh nắng mặt trời gay gắt, mắt càng đỏ au.

Từ xa, Hàn Tránh và cảnh sát cầm s.ú.n.g tiến tới.

Anh hét vào mặt Trần Cẩn Sinh, bảo anh ta đừng cố chấp làm những điều dại dột.

Trần Cẩn Sinh cười khẩy, vuốt tóc, đưa tay ôm mặt tôi.

Tôi thờ ơ nhìn anh ta.

"Giang Duẫn Hòa, kiếp trước anh đối xử với em rất tệ sao?"

Tôi gật đầu.

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ sự hối hận sâu sắc.

"Có phải kiếp trước anh...đã phản bội em, làm em phải sống trong đau khổ không?”

Tôi lại gật đầu.

Mắt anh ta đỏ hoe như sắp rớm lệ, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi: 

"Giang Duẫn Hòa, có đau không?"

Lòng tôi run rẩy, trong mũi tôi có một cảm giác chua chát không thể giải thích được.

Tôi vẫn quay đi và từ chối nhìn anh ta lần nữa.

Anh chợt hôn nhẹ lên khóe môi tôi, mỉm cười tự tin :

"Giang Duẫn Hòa, kiếp sau anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ cưới em làm vợ, chỉ quan tâm đến em và yêu em."

Tôi lắc đầu, tôi không muốn cưới anh ta, cả đời cũng không.

Tốt nhất là đừng gặp lại nữa.

Anh nhẹ nhàng đặt tay xuống và lấy thứ gì đó ra khỏi túi.

Tôi cảm thấy ngón tay mình lạnh đi, và khi nhìn xuống, tôi thấy một chiếc nhẫn kim cương trên ngón đeo nhẫn của mình.

Nó giống hệt chiếc nhẫn kim cương tôi đã đeo vào ngày cưới anh ta ở kiếp trước.

Tim tôi chợt run lên, nhưng ngay sau đó, tôi bị một lực nặng nề đẩy ra ngoài.

Tôi loạng choạng ngã xuống đất, nhưng Trần Cẩn Sinh chỉ quay lại nhìn tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi rồi nhảy xuống vách đá.

Bóng dáng cao lớn ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Sau đó, tôi dường như đã nhìn thấy chúng tôi khi còn trẻ ở kiếp trước.

Anh ta bước về phía tôi dưới ánh trăng, khuôn mặt trẻ trung vô cùng đẹp trai.

"Giang Duẫn Hòa, làm bạn gái của anh nhé."

Anh ta đưa tay về phía tôi, nhịp tim tôi đập như trống, tôi từ từ đặt tay mình lên lòng bàn tay ấy.

Một phút rung động khi còn trẻ có thể là cả cuộc đời dài lâu.

Hàn Tránh cùng người của anh lao tới, anh bế tôi lên.

"Vợ ơi, đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu..."

Hàn Tránh ôm chặt lấy tôi, hết lần này đến lần khác dỗ dành.

Tôi nằm trong vòng tay anh, lúc này nước mắt tự nhiên tuôn rơi.

“Vợ à, chúng ta về nhà thôi.” 

Hàn Tranh cúi đầu hôn nhẹ lên mặt tôi.

Được rồi, về tổ ấm của đôi ta.

Tôi nhìn lại vách đá trống rỗng lần cuối.

Mặt trời chói chang trên bầu trời và gió bỗng gào thét.

Tôi sẽ quên hết kí ức đau thương ở kiếp trước, và dành trọn quãng thời gian hạnh phúc ở kiếp này. 

Trong thế giới và trái tim của tôi lúc này, là Hàn Tránh. Và dường như không có ai tên Trần Cẩn Sinh xuất hiện trong cuộc đời tôi.. trước đây.

(Hoàn toàn văn)

Bình luận

4 bình luận

  • it nhất vẫn còn chút lương tâm phút cuối cùng...thực sự nu9 đã quá quá khổ rồi,người bình thường trong hoàn cảnh đó đã khổ, người thiếu hụt như nu9 lại còn khổ hơn gấp bội... cũng may là cuối cùng cũng dc HE, thank chủ nhà đã uppp

    ebe 6 ngày trước · Trả lời

  • Ehehe, cái kết cũng đc đếy 👍🏻😉 may là nó ko kéo theo nu9 xuống, cảm ơn tác giả, nhà dịch, ... đã đăng truyện này❤️

    Cavang 1 tuần trước · Trả lời

Loading...