Giải thoát - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:43:26
Lượt xem: 414

13

Vào ngày sinh nhật của tôi, đó là lần đầu tiên tôi được ăn tối dưới ánh nến. Chỉ là Chu Trì tâm tình không tốt lắm.

Nhưng đến cuối bữa tối, anh ấy lại thổ lộ với tôi: "Anh thích em, Tiểu Tuyết."

Tôi ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhanh nhảu đáp: “Em cũng thích anh.”

Bởi vì tôi cúi đầu nên không nhận ra trên mặt Chu Trì có chút áy náy.

Lần này Chu Trì không có để tôi về, mà là nắm tay tôi nói: "Vào nhà anh đi, anh chuẩn bị cho em một cái bánh kem."

Tôi nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm. Mặt trăng dường như đang quan sát trái đất, nó nhìn ra niềm vui và nỗi buồn của tất cả mọi người.

"Được." Tôi nhìn Chu Trì, tình yêu cuộn trào trong lồng ngực.

Cửa vừa mở ra, Chu Trì đã hôn lên môi tôi, toàn thân tràn đầy dục vọng. Chúng tôi hôn nhau trên ghế sô pha, Chu Trì kéo khóa quần áo tôi, ngón tay mát lạnh của anh chạm vào da thịt tôi.

Tôi hoảng hốt bấm ngón tay của anh, giây tiếp theo đã nghe thấy anh nói bên tai tôi: “Đừng sợ, cho anh đi.”

Tôi nhẹ thở ra một hơi, đầu tôi bị hơi thở của Chu Trì chiếm cứ. Màn đêm dày đặc bao phủ lấy chúng tôi, chỉ có ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Chúng tôi tàn phá lẫn nhau như những con thú bị mắc bẫy.

Bỗng nhiên đèn bật sáng. Chu Trì và tôi được chiếu sáng bằng đèn sợi đốt. Tôi khẽ nheo mắt, cảm thấy hơi khó chịu.

"Tút tút."

Tôi vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, và thấy Bành Niên và những người bạn của hắn đang đứng trong nhà.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ, tôi bắt đầu run rẩy. Khuôn mặt đỏ bừng lập tức trở nên tái nhợt. Bộ não ngừng hoạt động trong giây lát.

"Chu Trì." Bành Niên hét lớn.

Chu Trì ngay lập tức đứng dậy và đi tới chỗ Bành Niên mà không mảy may suy nghĩ.

Đột nhiên tôi nắm lấy góc áo của anh, tôi nói: "Không, đừng đi." Tôi hy vọng anh ấy không thể quá tàn nhẫn.

Chu Trì nuốt nước bọt hai lần, anh gạt tay tôi ra rồi sải bước đi.

Lồng n.g.ự.c tôi tưởng chừng như bị xé toạc, nhưng khi tôi nhìn xuống, nó vẫn còn nguyên vẹn.

Bành Niên sải bước về phía tôi, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi.

Có một sự hài lòng không thể diễn tả trong biểu hiện của hắn, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi.

Sự suy sụp và tuyệt vọng của tôi giống như món khai vị đối với hắn.

"Cô có muốn biết tại sao không?"

Bành Niên nhìn tôi chằm chằm với vẻ thích thú, tự hỏi rồi trả lời: "Bởi vì cô rẻ tiền, người khác đối với cô tốt một chút, cô liền m.ó.c t.i.m móc phổi trao cho người ta, cô không bị lừa thì ai có thể bị lừa chứ."

Những giọt nước mắt của tôi lăn dài trên má, nỗi đau tràn ngập trái tim tôi. Tôi nhận ra rằng sẽ không ai thích tôi, không ai cứu tôi, không ai ở bên tôi mãi mãi.

Hoàng tử sẽ cưới công chúa sao?

Bành Niên nhéo cằm tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cô khóc thảm thiết như vậy, không phải là khóc cho Chu Trì nghe sao?”

"Màn hay vừa mới bắt đầu, đừng khóc sớm."

Bành Niên vỗ tay hai cái, Chu Trì chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

"Anh Niên."

Bành Niên nhướng mày: “Mày thích cô ta không?"

Ánh mắt Chu Trì rơi vào trên người tôi, sống lưng cứng đờ: "Không... Tôi không thích."

Bành Niên không hài lòng lắm, hình như hắn nghĩ ra cái gì đó thú vị, vẻ mặt kích động nói: "Hay là thế này, nếu mày tát cô ta hai cái, tao sẽ tin rằng mày chưa bao giờ thích cô ta."

Tôi kinh hoàng nhìn Bành Niên, rồi lại nhìn Chu Trì. Dưới cái nhìn của tôi, Chu Trì giơ tay tát tôi hai cái. Trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ.

Chu Trì cuối cùng đã trở thành người b.ạ.o hành tôi.

Có lẽ những lời từng nói kia cũng là giả, tất cả đều là giả, đều là anh ta cố ý tiếp cận tôi. Chỉ để giáng cho tôi một đòn chí tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giai-thoat/phan-5.html.]

"Anh thắng rồi, Bành Niên." Tôi nuốt m.á.u vào miệng và nói ra những lời này với một nụ cười.

Cuối cùng tôi không cần phải sống trong sợ hãi. Tôi không thể nhớ mọi thứ xảy ra tiếp theo, họ dường như đã ăn bánh sinh nhật của tôi và buộc tôi phải thực hiện một điều ước.

Tôi mơ hồ nhìn Bành Niên và thực hiện một điều ước xấu xa. Tôi hy vọng rằng cuộc sống của Bành Niên tốt hơn so với cái c.h.ế.t và phần còn lại của cuộc đời hắn sẽ phải đ.a.u đớn.

14

Tôi lại quay về những ngày đ.a.u khổ, mỗi ngày đều đ.a.u khổ. Bành Niên thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi và hắn cũng thường xuyên nói chuyện với tôi.

Chỉ cần tôi tỏ ra chán nản, hắn sẽ nhắc đến Ôn Mông để tôi không quên cái c.h.ế.t của cô ấy, để tôi phải luôn chịu trách nhiệm.

Tôi bắt đầu ngừng biện hộ, bởi vì không ai tin tôi khi tôi nói điều đó. Tốt hơn là không cần phải biện hộ nữa.

Tôi không còn tâm trạng để tham gia các lớp học, tôi muốn nằm trên giường nhiều hơn để cuộc đời lặng lẽ trôi đi.

Tôi bắt đầu ghét bóng đêm, khoảnh khắc màn đêm buông xuống luôn khiến tôi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Rồi đêm đêm, nước đen đặc quánh, bẩn thỉu che kín miệng mũi tôi, chặn đứng mọi tiếng kêu gào trong cổ họng tôi.

Gần đây Chu Trì luôn tìm tôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy bóng dáng anh ta, tôi đều tránh mặt.

Tôi thực sự không biết phải nói gì với anh ta nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi rất đau lòng.

Vào ngày tuyết rơi đầu tiên, Chu Trì vẫn chặn tôi. Người anh ta phủ đầy tuyết, những bông tuyết lẻ tẻ rơi trên hàng mi, người không biết cứ tưởng đó là nước mắt của anh ta.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi thờ ơ nói.

Chu Trì không dám nói gì. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Tôi rời đi trước và để tuyết bao phủ anh ta.

Vài ngày sau, tôi phát hiện ra rằng anh ta đã bỏ học.

Tôi vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm. Có lẽ chỉ khi m.á.u đổ khắp mặt đất, nó mới được sưởi ấm.

Tôi lại bị Bành Niên đè xuống đất một lần nữa, hắn đột ngột hôn tôi.

Tôi hốt hoảng né tránh, nhưng Bành Niên đã túm lấy cổ tôi: "Không phải cô tưởng tôi là Chu Trì đấy chứ?"

Tôi chớp mắt: “Không, tôi đang nghĩ cách thuyết phục anh rằng tôi không g.i.ế.c Ôn Mông.”

Khuôn mặt của Bành Niên tối sầm lại ngay lập tức.

Tôi phá lên cười. Cuộc đời tôi đau khổ như vậy là quá đủ rồi. Tôi không thể nhìn thấy tương lai của mình, tê liệt sống hết ngày này đến ngày khác.

Vào buổi chiều của Ngày lễ Giáng sinh, tôi đứng trên sân thượng một nhà và gửi cho Bành Niên một tin nhắn:

【 Anh không muốn biết Ôn Mông c.h.ế.t như thế nào sao? Đến đây, tôi nói cho anh biết. 】

Những cơn gió lạnh lướt qua má và tràn vào lồng n.g.ự.c tôi.

Bành Niên vội vàng chạy tới: “Cô làm sao vậy?" Đôi mắt tức giận của hắn lúc này trở nên thật buồn cười.

Tôi nghiêng đầu hắn: "Không phải anh luôn muốn biết Ôn Mông c.h.ế.t như thế nào sao, hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết."

Bành Niên hoài nghi nhìn tôi: "Thật sao?"

"Thật."

Hoàng hôn đang buông dần sau lưng tôi, tôi nở một nụ cười tươi như hoa, ngồi dựa lưng vào mép sân thượng và nói dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn.

"Lại đây tôi nói cho anh biết."

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Bành Niên, hắn run rẩy đến gần tôi:

"Tiểu Tuyết, đừng như vậy, đi xuống đi, về sau anh sẽ không bắt nạt em nữa, anh hứa.”

Tôi mỉm cười nhìn hắn, tiếp tục nói khi hắn chỉ còn cách tôi vài bước chân.

"Ngày hôm đó, là như thế này ..." Âm thanh vang vọng trong không trung và tôi ngã ngửa ra sau.

Khi tôi ngã xuống, tôi nghe thấy tiếng khóc của Bành Niên, anh ta gầm lên: “Không!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng gió hú như đang vuốt ve má tôi.

Khoảnh khắc tôi đáp xuống mặt đất, tôi dường như được nhào vào vòng tay mẹ. Tôi cảm thấy ấm áp và không muốn rời đi nữa, từ từ nhắm mắt lại.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...