Giải thoát - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:40:35
Lượt xem: 132

10

Tôi thích nhiệt độ lòng bàn tay của Chu Trì, khô và ấm áp. Nắm tay anh, trái tim tôi như tìm được bến đỗ.

Vào một ngày mưa khác, ngay khi tôi bước ra khỏi lớp học, tôi nhìn thấy Chu Trì.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Chu Trì sải bước về phía tôi, choàng tay qua vai tôi: "Bên ngoài mưa rồi, anh đưa em về ký túc xá."

Tôi nhìn cánh tay ướt đẫm nước mưa của anh, ngọt ngào xen lẫn xót xa:

"Anh đừng đón em, ướt hết rồi."

Chu Trì hơi cúi đầu nhìn tôi, nhỏ giọng nói nhỏ bên tai: “Không cần, anh tới đón em, chỉ cần anh ở đây, trời mưa em không cần mang ô.”

"Thật hay giả?"

Chu Trì nắm lấy ngón tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Thật mà.”

Tôi nhìn vào đôi mắt đen của anh, đầy những cảm xúc mơ hồ. Hạt mưa rơi dày đặc, lăn tăn trên mặt nước hết vòng này đến vòng khác, tí tách bên tai tôi.

Chu Trì từ từ nghiêng người về phía tôi, nhưng tôi không né tránh. Nụ hôn của anh rơi xuống, mang theo một chút không khí mát mẻ. Ngay lập tức mặt tôi đỏ lên, cả tai cũng nóng bừng.

Theo bản năng tôi quay đầu đi, không ngờ nhìn thấy Bành Niên đứng cách đó không xa. Hắn đứng hút thuốc dưới trời mưa, những hạt mưa rơi lộp độp vào chiếc ô. Khói thuốc khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

"Đi thôi.” Tôi kéo nhẹ tay áo Chu Trì, sau đó cùng anh rời đi.

Trực giác của tôi mách bảo rằng Bành Niên sẽ không để tôi yên.

Mấy ngày nay có thể ở chung với Chu Trì, xem như là tôi trộm được. Sau một thời gian dài bị ức hiếp, tôi cảm thấy thật may mắn khi được bình yên.

Chiều hôm sau, Chu Trì và tôi đã bị Bành Niên chặn lại. Chu Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi ra phía sau mình.

Nhìn thấy tôi và Chu Trì, Bành Niên cười khinh khỉnh. Anh ta sải bước về phía chúng tôi và hạ gục Chu Trì bằng một cú đấm.

Hắn trịch thượng nhìn tôi, ngữ khí không rõ ràng: “Cô cảm thấy hắn có thể bảo vệ cô sao? Đừng quá nực cười.”

"Không liên quan đến anh." Tôi mạnh mẽ đẩy anh ta ra và lao về phía Chu Trì đang nằm trên mặt đất.

Tôi đau lòng nhìn Chu Trì, vội vàng lấy mu bàn tay lau vết thương trên mặt anh.

Bành Niên nhìn chúng tôi với vẻ thích thú, một lúc sau anh ta búng ngón tay: "Nào, hãy để tôi thấy cô đáng yêu và không thể phá hủy như thế nào.”

Những người anh em của hắn nhanh chóng bao vây chúng tôi, đánh đ.ấ.m liên tục. Chúng tôi thể kháng cự được.

Chu Trì lấy thân mình che cho tôi nên toàn bộ vết thương đổ dồn lên người anh.

Tôi nghe tiếng nắm đ.ấ.m đập vào cơ thể anh, nước mắt không còn cầm được nữa.

“Đừng khóc, đừng khóc, anh có lỗi với em.” Chu Trì vẫn đang an ủi tôi đừng khóc.

“Thật là một điều tốt cho chính mình.”

Tôi không biết những lời của Bành Niên là dành cho tôi hay cho ai.

Khi họ rời đi, Chu Trì thậm chí không còn chút sức lực để đứng dậy. Thật lâu sau đó, anh mới đứng dậy được, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi và đi về phía trước.

11

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Chu Trì, tôi cẩn thận bôi thuốc lên chỗ bị thương của anh, hỏi đi hỏi lại anh ấy đau ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giai-thoat/phan-4.html.]

“Chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra." Tôi ngồi trên ghế sofa và nói một cách lo lắng.

Chu Trì lắc đầu từ chối: "Không sao, bị thương ngoài da, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."

"Đều là lỗi của em, nếu không phải tại em, anh đã không bị đánh." Tôi ôm gối, buồn và tự trách mình.

Chu Trì ôm tôi từ phía sau, lồng n.g.ự.c nóng bỏng áp sát vào lưng tôi: "Anh làm sao có thể trách em, em không có lỗi."

Tôi lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Chu Trì: “Anh biết chuyện gì đã xảy ra sao?”

"Anh không biết.” Chu Trì đại khái nói: “Mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ tin tưởng em.”

Tường thành trong trái tim tôi đã sụp đổ vào lúc này, tôi mạnh mẽ ôm đáp trả Chu Trì.

“Em thật sự không có đẩy cô ấy, em đã giải thích rất nhiều nhưng không một ai tin.” Tôi hừ một tiếng: “Thật may là anh không nghi ngờ em, chỉ cần anh tin em là được."

Đây cũng là lần đầu tiên tôi cho người khác xem những hình xăm mà Bành Niên để lại trên người mình.

"Anh không thấy phiền chứ?"

Chu Trì nhìn hình xăm trên lưng tôi không chớp mắt: “là Bành Niên xăm lên người em sao?”

Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy càng bị xúc phạm. Khi tôi không thể chịu đựng được nữa và muốn che hình xăm đó đi, Chu Trì đã chặn hành động của tôi lại.

Anh ấy vô cùng dịu dàng hôn lên hình xăm của tôi: “Anh không ngại, chỉ cần là của em, anh không ngại gì cả. Chỉ cần trong lòng không hối hận, những thứ này đều là vô nghĩa.”

"Được."

Hai tay tôi ôm đầu Chu Trì, dùng sức hôn lên môi anh. Tôi hy vọng thời gian có thể ngừng trôi. Nhịp tim của chúng tôi hòa quyện vào nhau khiến tôi cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.

12

Tôi ước tôi có thể ở bên Chu Trì mọi lúc. Mỗi lần tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, tôi lại cảm thấy rằng anh ấy thật dễ thương. Sau khi cảm xúc này biến mất, tôi ngày càng nhận ra rõ ràng hơn - tôi thực sự yêu anh ấy.

Vào thứ bảy, Chu Trì mời tôi ra ngoài xem phim.

Buổi sáng, chúng tôi đi gắp thú bông. Thật đáng tiếc khi chỉ gắp được hai con. Chu Trì nghiêm túc nói: "Xin lỗi, anh chỉ gắp được cho em hai con."

Tôi ôm thú bông đáng yêu vào trong ngực, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhìn anh ấy: "Hai con là đủ rồi, anh gắp được nhiều quá, em cũng không còn tay mà ôm."

Chu Trì lập tức mỉm cười, đan ngón tay vào ngón tay tôi.

Chúng tôi chọn xem một bộ phim lãng mạn hiện đang chiếu, kể về câu chuyện của hai người yêu nhau nhưng vì nhiều lý do mà bỏ lỡ nhau. Tôi muốn nhân cơ hội này nói điều gì đó với Chu Trì, nhưng Chu Trì trông rất nghiêm túc.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt anh ấy có một nỗi buồn. Mãi đến cuối phim, anh mới bình tĩnh lại

"Có chuyện gì với anh sao?" Tôi lo lắng hỏi anh.

Chu Trì lại cười, lộ ra hai cái răng khểnh: "Hai ngày nữa là sinh nhật em, em muốn quà gì?"

Tôi ngẩn ra một chút và nhận ra rằng đúng là sắp đến sinh nhật của tôi rồi.

"Em muốn... Em muốn anh mãi mãi ở bên cạnh em."

Nói xong, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng. Chu Trì dịu dàng nhìn tôi, không nói.

Chu Trì tiễn đến cầu thang, tôi vừa định lên lầu thì anh đột nhiên ngăn tôi lại: "Tiểu Tuyết."

Tôi quay lại.

"Không có gì." Anh vẫy tay với tôi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...