Giải thoát - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 07:12:33
Lượt xem: 192

7

Ngoài cửa sổ, trời mưa lất phất tạo ra âm thanh tí tánh khi rơi xuống mặt kính. Tôi nhìn ra xa, nhưng tầm nhìn bị giới hạn bởi mưa và sương mù.

Lúc Bành Niên kéo tôi đến phòng vệ sinh nam, tôi lại có suy nghĩ khi nào mưa mới tạnh, tôi không mang theo ô. Bành Niên nặng nề đẩy tôi ngã xuống đất, cúi đầu nhìn tôi: “Hôm nay hãy chơi vui vẻ nhé.”

Bành Niên chỉ vào toilet cười nói: “Nếu như cô uống nước trong toilet, tôi sẽ thả cô đi.”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Tôi không uống.”

Bành Niên nhướng mày: “Cô cảm thấy tôi không thể làm cô gì sao?”

Anh ta vác tôi lên và kéo tôi vào nhà vệ sinh.

Tôi lập tức nhận ra ý định của Bành Niên, liều lĩnh giãy dụa, mặc anh ta kéo cánh tay đầy m.á.u của mình nhưng tôi vẫn bị anh ta đẩy vào bồn cầu và ấn đầu tôi xuống.

Tôi nghe thấy tiếng anh ta cười bên tai vô cùng phấn khích cợt nhã.

Cửa nhà vệ sinh nam đột nhiên bị đẩy ra, tôi nghe thấy một giọng nam: "Các người làm gì vậy, nếu không buông ra, tôi báo cảnh sát."

Bành Niên buông đầu tôi ra, cười lạnh một tiếng rồi sải bước đi.

Tôi ngã quỵ xuống đất, nước mắt giàn giụa khiến tôi không thở nổi.

"Cô ổn chứ?”

Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt tôi, tôi vô thức nhìn lên và thấy người này đang nhìn tôi một cách thận trọng.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến tôi. Tôi run rẩy đưa tay ra cầm lấy: “Tôi không sao.”

Tôi lau nước mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nhìn anh ấy: “Anh không cần lo lắng cho tôi, bọn họ sẽ làm phiền anh.”

Người này thản nhiên cười cười, hơi híp mắt lại: “Không sao, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ bắt nạt cô.”

Tôi lại khóc vì tủi thân bởi câu nói này, anh ấy bất lực nhìn tôi: “Đừng khóc, đừng khóc, cô đau ở đâu?”

Tôi lắc đầu rồi từ từ đứng dậy: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.”

Tôi xin chân thành cảm ơn anh ấy, người này xua tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn: "Cô không mang ô, tôi đưa cô về ký túc xá.”

Tôi vô thức định từ chối, nhưng anh ấy vội vàng nói: "Đừng từ chối tôi, hãy để tôi làm người tốt đến cùng."

Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Đây là lần đầu tiên tôi cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh trừ khi khai giảng, hóa ra mùa hè đã trôi qua. Người này đưa tôi xuống tầng dưới ký túc xá nữ, lúc tôi định lên lầu, anh ấy lại ngăn tôi lại:

"Cô còn chưa nói cho tôi biết cô tên là gì.”

Tôi quay đầu lại: “Tiểu Tuyết.”

Tôi lại đi về phía trước.

"Chu Trì, gọi tôi là Chu Trì.”

Anh ấy hét lên phía sau tôi.

8

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu có giao tiếp với Chu Trì. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ có duyên phận như vậy với một người.

Chẳng hạn như, tôi sẽ gặp anh ấy trên đường đến lớp, gặp anh ấy khi đang ăn, và gặp anh ấy trên đường sau giờ học. Anh ấy sẽ bước đến gần tôi và nói xin chào với tôi mà không hề do dự.

"Cô định ăn à?”Anh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi vô thức gật đầu: “Ừm.”

"Tôi cũng ở một mình, cùng đi ăn đi.”

Chu Trì đáng thương nhìn tôi, như thể một đứa trẻ muốn người khác đi cùng.

Tôi không thể không nói: "Được."

Tôi ngồi đối mặt với Chu Trì nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy trong đám đông ồn ào.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn dung mạo anh ấy, làn da của Chu Trì rất trắng, gần như trắng bệch, mái tóc đen nhánh xõa tán loạn trên trán, lúc hơi cúi đầu, lông mi sẽ tạo ra một bóng nhỏ dưới mí mắt, giống như một cánh bướm sắp bay đi.

"Nhìn cái gì?" Chu Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười hỏi.

"Không có gì." Tôi hốt hoảng né tránh ánh mắt Chu Trì, lúc này tim đập nhanh hơn, m.á.u trong người như sôi sục.

"Tiểu Tuyết." Ai đó phía sau tôi hét tên tôi, bỗng dưng cảm xúc dâng trào của tôi lắng xuống, cơ thể cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giai-thoat/phan-3.html.]

Bành Niên mỉm cười khoác vai tôi, ánh mắt lại rơi vào Chu Trì: “Hai người cùng nhau ăn cơm à.”

Chu Trì buông đũa xuống, nuốt nước miếng hai cái: “Buông cô ấy ra, cô ấy không muốn anh chạm vào, anh không thấy sao?”

Bành Niên im lặng một chút, rồi nhún vai.

"Cô may mắn đấy." Trước khi rời đi, Bành Niên thì thầm vào tai tôi một cách hằn học.

Tim tôi đập loạn xạ, có cảm giác sống sót sau cơn tai biến.

Chu Trì đi tới trước mặt tôi, nửa ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt tôi, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Tôi chuyển ánh mắt sang nhìn anh và nở một nụ cười biết ơn.

Sau hôm đó, Chu Trì và tôi đã thêm WeChat. Anh ấy nói nếu có gì thì hãy liên lạc, không có gì thì cũng giữ liên lạc thường xuyên!

9

Chu Trì sẽ gửi cho tôi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày, anh cũng sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị. Thêm một chút niềm vui cho cuộc sống k.h.ố.n khổ của tôi.

Tôi cảm thấy rằng đây là một giấc mơ, và Chu Trì là một nhân vật tôi tưởng tượng. Nếu không, làm sao tôi có thể gặp được Chu Trì chứ? Anh là một người tốt.

Chỉ vì tôi tình cờ nói rằng tôi muốn ăn cay, anh ấy đã mua tất cả những món ăn mà anh ấy nghĩ là nó cay.

Khi nhìn thấy anh đứng dưới nhà với một chiếc túi ni lông to, ngoài việc bất ngờ, tôi cũng vô cùng xúc động:

“Anh mua những thứ này để làm gì? Tôi không cần đâu.”

Nhưng Chu Trì đã nhét cái túi vào lòng bàn tay tôi: “Tôi mua cái này cho cô, hy vọng là có vị cay mà cô thích.”

Anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi thật sâu.

Khoảnh khắc này đây, trên thế giới dường như chỉ có anh ấy và tôi, ánh mắt của anh giống như biển sâu, nuốt chửng, nhấn chìm tôi.

“Cảm ơn.” Tôi gục đầu xuống, nghẹn ngào.

Gần đây tôi luôn nghĩ đến Chu Trì, không biết có phải là thích hay không nhưnh tôi muốn biết anh ấy đang làm gì, muốn biết anh ấy có nhớ mình không. Muốn gặp anh ấy ngay lập tức.

Buổi tối, khi đi tắm, chợt nhìn thấy hình xăm dưới xương quai xanh, tôi bỗng rùng mình.

Lúc này tôi nghĩ đến quá nhiều điều. Tôi đắm chìm trong rung động với Chu Trì mà quên mất mình là một kẻ b.ấ.t hạnh. Vì vậy, tôi bắt đầu lẩn tránh Chu Trì.

Đằng nào thì tôi cũng không thể nắm chắc được hạnh phúc của mình, thà dứt khoát không cần để ít bị tổn thương hơn.

Chu Trì nhận thấy sự thờ ơ của tôi, anh bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của tôi thường xuyên hơn. Tôi mặc kệ anh, còn anh thì đứng cách tôi không xa, nhìn tôi đầy đáng thương, thậm chí đi cùng tôi đến lớp. Tôi vờ như không thấy, chỉ muốn ra khỏi lớp và trốn thật nhanh.

Vừa tan học, Chu Trì nắm lấy cổ tay tôi, tôi kinh ngạc nhìn anh, Chu Trì buồn bã nhìn tôi: "Nếu có điều gì tôi làm khiến em không thích, tôi sẽ thay đổi. Đừng phớt lờ tôi, được không?”

Tôi chớp mắt, lòng đau như cắt: "Anh không làm gì khiến tôi không thích cả.”

Đó là bởi vì anh đã làm rất tốt, tôi thầm nghĩ trong lòng.

Chu Trì vì câu nói của tôi lập tức kích động: “Ngày mai chúng ta đi leo núi nhé?”

Tôi nhìn vào đôi mắt chờ đợi của Chu Trì mà không thể từ chối chút nào, rồi chỉ có thể nhìn vào chính mình và gật đầu.

Tám giờ sáng, đúng giờ, anh ấy hỏi tôi đã dậy chưa.

Sau khi tắm rửa, tôi đi xuống lầu, Chu Trì đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đứng sẵn dưới lầu đợi tôi.

"Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi."

"Không có, tôi cũng vừa mới tới.” Chu Trì cười nói với tôi: “Đi thôi.”

Hết bậc thang này đến bạc thang khác, Chu Trì và tôi chậm rãi đi lên. Rõ ràng là tôi rất mệt, nhưng có lẽ vì ở bên Chu Trì, tôi muốn nghe anh ấy nói về mình nhiều hơn.

Khi mặt trời lên cao, Chu Trì đội chiếc mũ lưỡi trai của mình lên đầu tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh, Chu Trì đang đứng đối diện với tôi, hướng về phía ánh sáng.

Mặt trời nhuộm vàng mái tóc đen của anh ấy, tôi không thể nhìn rõ mắt anh nhưng tôi có thể thấy rõ nụ cười của anh.

"Đẹp quá.” Anh nói.

Tôi biết, anh sợ tôi bị cháy nắng. Tôi hạ mũ xuống, lo lắng rằng anh có thể nghe thấy nhịp tim của tôi.

Đường núi càng ngày càng dốc, leo lên càng ngày càng khó khăn. Thể lực của tôi cũng bắt đầu cạn kiệt, khi tôi không thể di chuyển được nữa, Chu Trì dừng lại, quay đầu nhìn tôi, đưa những ngón tay mảnh khảnh ra trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên vì thấy anh đang nhìn tôi chăm chú, với hình ảnh phản chiếu của tôi trong mắt anh. Tôi không nói gì, nhưng tôi hiểu ý anh. Tôi run rẩy đặt tay mình vào tay anh, Chu Trì nắm chặt.

Lên đến đỉnh núi, Chu Trì tỏ tình với tôi. Anh nói anh thích tôi. Tôi gần như bật khóc.

Chàng hoàng tử mà tôi mơ ước khi còn nhỏ. Tôi biết rằng đem người khác để cứu rỗi linh hồn mình là một điều đặc biệt ghê tởm, nhưng ánh mắt của anh ấy quá chân thành, có lẽ tôi có thể tin tưởng Chu Trì.

"Em cũng thích anh.” Tôi nghe thấy chính mình nói vậy.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...