Giải thoát - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-03 07:04:22
Lượt xem: 226

4

Chuyện ngỡ như đã trôi qua lâu lắm rồi nhưng thực tế thì nó chỉ là chuyện của nửa năm trước.

Có lẽ đó là bởi vì mỗi ngày đối với tôi đều dài như cả thế kỷ.

Bành Niên gần đây có sở thích đặc biệt với những hình xăm. Như để mãi mãi nhớ Ôn Mông, hắn xăm tên tiếng Anh của cô ấy lên cổ tay.

Khi xăm cái tên này, Bành Niên đã kéo tôi lại. Anh ta nói: “Tiểu Tuyết, hãy nhìn cho rõ ràng, đừng chớp mắt. Cô nợ cô ấy mãi mãi.”

Hắn nói điều này với vẻ mặt buồn bã, như thể tôi là người đã đe dọa hắn vậy.

Chừng nào Bành Niên còn có hình xăm, tôi chắc sẽ còn phải nhìn chằm chằm vào nó.

Ánh mắt hắn dán chặt vào tôi, như thể chỉ cần tôi loạng choạng, hắn sẽ xé tôi ra thành từng mảnh.

Tôi vô thức lùi lại nửa bước.

Tôi chưa muốn c.h.ế.t.

Hôm đó tan học, như thường lệ, tôi ra khỏi tòa nhà dạy học, khi còn cách ký túc xá một quãng, tôi đã nhìn thấy Bành Niên. Hắn đang đứng dưới gốc cây to và đang nói chuyện với ai đó.

Tim tôi đập nhanh hơn, lưng tôi vẫn còn đau vì bị Bành Niên đánh ngày hôm qua.

Theo bản năng, tôi quay ngược chiều lại và bỏ chạy, luống cuống như gà mắc tóc. Tôi chỉ muốn thoát khỏi đây.

Khi lồng n.g.ự.c tôi sắp nổ tung, tôi dừng lại. Trước khi tôi có thể lấy lại nhịp thở, ai đó đã túm lấy cổ tôi từ phía sau.

"Cô chạy để làm gì?"

Tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng tôi. Giọng nói của Bành Niên lọt vào tai tôi, hô hấp của tôi ngưng trệ.

Tay hắn đang ghì chặt cổ tôi và bắt đầu siết chặt, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi: “Đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, cô cho rằng mình có thể trốn thoát sao?”

Ngực tôi kịch liệt phập phồng, suýt chút nữa hét lên: “Tôi làm sai cái gì? Tôi đã nói là tôi không đẩy cô ấy mà!”

Tôi đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, tôi đã kể với mọi người ngọn ngành câu chuyện nhưng không một ai tin tôi cả, họ chỉ tin những gì họ muốn tin.

Không ai quan tâm tôi sống hay c.h.ế.t, họ chỉ quan tâm đến việc liệu chuyện này có thể làm cho cuộc sống nhàm chán của họ có thêm chút niềm vui hay không.

Tức giận vì câu nói này của tôi, Bành Niên đẩy mạnh tôi vào tường. Hắn nhìn tôi chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng:

"Vậy nói cho tôi biết, cô ấy c.h.ế.t như thế nào? Cô ấy là một người lạc quan và vui vẻ như vậy, cô định nói với tôi rằng cô ấy tutu sao?”

Tôi chớp mắt và nước mắt lăn dài trên má:

"Nếu tôi có tội, tôi sẽ không thể ở đây mà đã ở trong tù rồi.”

Nhìn nước mắt tôi rơi trên cánh tay mình, Bình Niên đột ngột buông tay ra. Tôi ngã xuống đất và ho dữ dội.

"Người phạm tội không bao giờ thừa nhận rằng anh ta có tội.” Bành Niên nhìn chằm chằm vào tôi với giọng nói đầy mỉa mai.

5

Bành Niên nói rằng hắn cho tôi nhìn thấy hình xăm này để tôi không thể nói điều đó mà không cảm thấy tội lỗi. Hắn nhìn hình xăm ở cổ tay hồi lâu, ánh mắt ôn nhu như nhìn người yêu.

Rồi dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn kích động đứng lên quan sát tôi từ trên xuống dưới một cách cẩn thận. Một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ánh mắt lộ vẻ chân thành:

"Hay là, cô cũng đi xăm một cái đi, như vậy có thể vĩnh viễn nhắc nhở cô về việc làm tàn nhẫn mà cô đã gây ra.”

Tôi mở to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau, phập phồng lo sợ: "Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn xăm."

Bành Niên hứng thú nhìn tôi: “Sao cô sợ như vậy, cô sợ cái gì?”

Như trêu chọc một chú cún con, hắn ta nắm lấy cổ áo và kéo tôi đến trước mặt, móc ngón trỏ vào cổ áo tôi và kéo nó xuống từng chút một. Giống như một con d.a.o chậm rãi cắt vào cơ thể tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giai-thoat/phan-2.html.]

Anh ta gõ hai cái vào chỗ dưới xương quai xanh của tôi, dứt khoát nói: “Xăm chỗ này đi, mỗi lần đi tắm cô đều có thể nhìn thấy, nó sẽ thường xuyên nhắc nhở cô nhớ về cô ấy.”

Tôi hốt hoảng nắm lấy những ngón tay của hắn và lần đầu tiên cầu xin cầu xin hắn: “Đừng làm thế, tôi xin anh.”

Bành Niên nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng, cuối cùng nở nụ cười, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra lúm đồng điếu ở hai bên khóe miệng.

Tôi nghĩ rằng có lẽ hắn đã buông tha tôi nhưng giây tiếp theo hắn đã kiềm chế nụ cười lại: "Không có chuyện đó"

Hắn kéo tôi dậy một cách thô bạo và nói một cách tàn nhẫn: “Chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay xăm luôn đi.”

Tôi lại đến tiệm xăm đó, lần này là một hình xăm dành cho tôi. Tiếng khóc của tôi đã được đáp lại bằng hai cái tát của Bành Niên, ngay lập tức tôi như mất hết sức lực để vùng vẫy.

Tôi đã cầu xin người thợ xăm, hy vọng rằng anh ta có thể cứu tôi nhưng anh ta chỉ nói xin lỗi.

Bành Niên đưa cho anh ta một điếu thuốc, sau đó giơ tay vỗ vai anh ta: “Anh Lam, cảm ơn anh đã vất vả.”

Thì ra họ là bạn bè của nhau.

Tôi cam chịu nằm xuống giường, nước mắt lăn dài như thác lũ. Dụng cụ xăm đ.â.m vào da thịt, cơn đau ập đến khiến tôi không khỏi run lên, toàn thân đều đau đớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một giờ đồng hồ mà tôi cảm giác như rất lâu, rất lâu. Trong một giờ đồng hồ đó, tôi mang trên mình những nỗi đ.a.u không bao giờ gột rửa được.

Bành Niên cố ý tìm một chiếc gương, đặt trước mặt tôi, cười nói: “Nhìn đi, trông rất đẹp.”

Đó là hình xăm giống với hình xăm của Bành Niên, chữ Ôn Mông bằng tiếng Anh.

Tôi giơ tay hất chiếc gương, nó lập tức vỡ tan tành. Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bành Niên, đột nhiên bật cười :

"Ngay cả khi tôi nhìn thấy tên cô ấy mỗi ngày, tôi cũng không cảm thấy tội lỗi. Bởi vì tôi không sai. Anh là người nên cảm thấy có lỗi, anh rõ ràng biết Ôn Mông thích anh, nhưng anh không cự tuyệt cũng không tiếp nhận...”

Bành Niên lại tát vào mặt tôi, cắt ngang câu nói dở dang của tôi, m.á.u trong miệng tôi từ từ chảy ra.

Tôi mỉm cười tự mãn vì tôi đã đánh trúng vào trái tim hắn.

"Là cô ép c.h.ế.t Ôn Mông, cô đừng tự lừa dối mình.”

Tôi nhổ m.á.u trong miệng ra, gằn từng chữ: “Hãy h.à.n.h h.ạ tôi đi, làm như vậy lương tâm của anh sẽ thanh thản hơn.”

“Câm miệng, tôi bảo cô câm miệng.”

Nắm đ.ấ.m của Bành Niên giơ cao, tôi không nghi ngờ chuyện hắn sẽ hạ nó xuống người tôi.

Tôi chờ đợi nhưng hắn lại từ từ hạ tay xuống, chậm rãi giúp tôi sửa lại cổ áo lộn xộn của mình, cười nói: “Sẽ như thế này mãi mãi, sẽ rất lâu đấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng c.h.ế.t.”

6

Trước kia, tôi luôn tưởng tượng rằng sẽ có ai đó xuất hiện và cứu tôi. Lúc đầu, tôi muốn hắn cứu tôi, nhưng sau đó tôi chỉ muốn hắn ở bên tôi, lắng nghe những lời vô dụng của tôi trong căn phòng tối.

Tiếng chuông báo hết giờ học, tôi nhìn xuống và thấy những dòng chữ tôi đã viết trên cuốn sách. Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ này một lúc lâu, cho đến khi mắt tôi đau nhức.

Ngay khi tôi chuẩn bị dùng bút gạch bỏ những dòng chữ đó, cuốn sách đã bị giật mất.

"Đang làm gì vậy? Tập trung quá mà.” Bành Niên cười đắc thắng.

Tôi không chút nghĩ ngợi vươn tay muốn giật lại, nhưng Bành Niên lại né tránh tay tôi, dùng giọng điệu khoa trương mà kỳ quái đọc lên: “Khi nào thì có người đến cứu tôi.”

Bành Niên khép sách lại, dưới ánh mắt oán hận của tôi tiến lại gần: “Cô hi vọng có người cứu cô?”

Hy vọng duy nhất trong lòng tôi đã bị Bành Niên đ.â.m thủng, và cơ thể tôi chao đảo không thể kiểm soát.

“Trả lại cho tôi.” Tôi phát ra một âm thanh run rẩy.

Bành Niên ném sách lên bàn, tôi nhặt lên quay người bỏ đi mà không biết rằng Bành Niên đang nhìn chằm chằm sau lưng tôi một lúc lâu với một nụ cười xấu xa.

Vào ban đêm, tôi có một giấc mơ rằng tôi bị một con rắn độc quấn quanh cổ. Nó há to cái miệng đẫm máu, cố gắng nuốt chửng tôi vào bụng. Tôi không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể để nó nuốt chửng mình từng chút một.

Tôi giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng với mồ hôi lạnh trên sống lưng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...