Gả Thay Con Trai - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:10:29
Lượt xem: 7,730

19

“Bất quá A Thành, ta không ngại, chỉ cần ngươi hòa ly với nàng ta, ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Ta đáng thương giơ hai tay lên quá đỉnh đầu chịu thua, ta không thể nuốt nổi những gì vừa xảy ra, có lẽ là do ta không hiểu đi, ta chỉ biết phu quân ta cứu giúp nữ tử này, sau đó nữ tử này tiếp cận Bạch Tần để gần gũi với Bạch Thành, sau đó ta lại kết hôn với Bạch Thành khiến nàng ta phát điên, mà Bạch Thành một câu cũng không nói dường như hắn cũng ngầm đồng ý với cô nương đó, muốn yêu đương và chung chỗ với nàng ta:

"A Thành, đưa thư hòa ly cho ta đi.”

“Coi như ngươi thức thời, vậy ta sẽ không phân loại ngươi vào trong đám nữ phụ ác độc.” - A Lăng nói gì ta nghe không hiểu – “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cầm thư hòa ly, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.”

“A Thành...”

“Nói đủ chưa?”

Khuôn mặt Bạch Thành đã không thể dùng từ đen để hình dung.

"Ta ở hoàng cung giải vây cho ngươi bất quá là chuyện tiện tay."

“Ngày đó đừng nói là ngươi, nếu là những cung nữ khác, thậm chí là con mèo hay con ch.ó bị ngược đánh ta đều sẽ xuất thủ.”

“Ta làm việc đó là xuất phát từ việc nghĩa, không hề liên quan đến ngươi.”

Bạch Thành đi về phía ta, đem tay của mình đặt ở trong lòng bàn tay đang hướng lên trên của ta.

"Về phần ngươi, một cung nữ cũng dám vụng trộm xuất cung, cho dù ngươi là yêu tà hôm nay cũng sống không được!"

“Người đâu!”

“Không phải, chàng còn chưa hiểu rõ ta, A Thành, chàng cho ta một chút thời gian, để ta nói cho chàng biết ưu điểm của mình.” A Lăng liều mạng lắc đầu, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy điều đó ta cũng có chút đau lòng.

“Chàng nghe ta nói A Thành, ta biết rất nhiều biện pháp kiếm tiền.”

20

“Không cần.”

“Ta còn có thể chế tạo thuốc sú//ng, trong tiểu thuyết ta cũng đã đọc qua, chỉ cần mononitrate, disulfide và than củi. Chàng để cho ta thử thêm vài lần, chờ ta chế tạo ra thuốc sú//ng, ta sẽ để chàng làm hoàng đế.”

Lời này không chỉ là ta mà ngay cả Bạch Tần cũng bị dọa tới nỗi sợ hãi.

"Ngươi câm miệng, cha ta mới không có muốn mưu phản!"

"Ta không phải nói nhất định phải mưu phản, chờ có thứ kia chúng ta phòng trước khỏi họa không phải sao?"

Ta giơ tay ngắt lời:

"Khoan đã A Lăng cô nương, không biết cái đó có khả năng như nào, nhưng thứ tương tự như ngươi nói chúng ta đã có rồi."

"Không có khả năng, các ngươi là những người cổ đại làm sao lại biết thiết bị tiên tiến như vậy chứ?" - A Lăng lắc đầu.

Ta thở dài: "Cô nương, nếu ngươi có bệnh thì cần phải trị.”

"Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh."

"Người khác xuyên việt đều cùng thiên chi kiêu tử yêu đương oanh liệt, vì cái gì mà ta lại không được?"

“Người ngươi nói có phải là đương kim thánh thượng, hắn mới được cho là thiên chi kiêu tử.” - Ta nhịn không được chỉ rõ cho nàng, dù sao trên đời này ngoại trừ hoàng thúc ta ai dám xưng là thiên chi kiêu tử chứ?

Nhưng ta không nghĩ tới, A Lăng cô nương này thật đúng là một nữ trung hào kiệt. Nàng bày vẻ mặt khinh bỉ:

"Hắn tính cái rắm, ngươi đã gặp qua thiên chi kiêu tử nào lớn lên bình thường như vậy?"

Ta ngạc nhiên bởi hoàng thúc ta không phải tầm thường, mặc dù nói so với Bạch Thành hơi kém, nhưng tướng mạo cũng vô cùng đẹp, bằng không cô mẫu ta cũng không thèm hắn.

“Người đâu! Người đâu! Đem nữ nhân điên này mang đi cho bổn tướng!”

Thị vệ vẫn do dự ở cửa chậm chạp không chịu tiến lên, cho đến khi Bạch Thành liên tục thúc giục hắn mới bước vào.

Ta hoài nghi hắn cũng giống như ta, có chút không hài lòng.

21

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-thay-con-trai/chuong-7.html.]

“Thả ta ra, ta không đi, Bạch Thành, hiện tại chàng đối xử với ta như vậy, tương lai chàng nhất định sẽ hối hận, ta nhất định sẽ cho nàng ta sống không bằng chết.”

“Mang xuống đi.”

Nhìn Bạch Thành mệt mỏi làm cho ta có chút đau lòng.

Thẳng đến khi thanh âm mắng chửi càng ngày càng xa, Bạch Thành mới giãn mày.

“Phu nhân.”

“Phu quân.”

Ta trong nháy mắt thu hồi nụ cười:

"Ngươi nói cho ta biết, cô nương này làm sao xuất cung được?"

Dù ta không thông minh, nhưng ta không ngốc, ta không tin nàng chỉ là một cung nữ lại có thể chạy ra khỏi cung nếu không có người tương trợ, làm sao ta có thể tin.

Bạch Tần sau hồi lâu chịu đả kích cũng bình ổn lại:

"Cha, không đúng, người luôn luôn giám sát ta. Sao đến lúc ta cùng nữ nhân điên kia qua lại nhiều ngày người lại không chỉ không ngăn cản, mà còn tại hôn lễ mặc kệ ta thoái hôn?"

“Có chuyện này sao?”

Ta nheo mắt nhíu mày từng bước ép sát, Bạch Thành từng bước lui về phía sau.

“Phu nhân, người nghe ta giải thích.”

Ta đứng lại gật đầu

"Chàng nói đi.”

Bạch Thành lau mồ hôi lạnh hỏi ta:

"Nàng còn nhớ năm ngoái tại lễ đón sinh thần hoàng hậu, nàng ở trong cung say rượu trèo cây ngủ một đêm không?"

"Lúc ấy toàn bộ hoàng cung đều đang tìm nàng, ta cùng nhạc phụ chính kiến bất đồng chắc hẳn là nàng biết, ta sợ cha nàng thấy ta lại nhìn ta không vừa mắt cho nên trốn đi."

"Không ngờ vừa đi ngang qua cây đại thụ ở Ngự hoa viên nàng đã ngã vào trong lòng ta."

“Cha...”

Bạch Thành nói được một nửa liền bị Bạch Tần cắt ngang, hắn dường như không muốn nghe cha hắn kể nữa.

"Tóm lại, chuyện này cha nàng cũng biết được, nếu không dàn dựng sắp xếp một phen, ta làm sao có thể cưới được nàng?"

“Cha, ngay cả ta người cũng tính kế sao?” - Bạch Tần vẻ mặt bi thương.

“Chàng với cha ta rõ ràng là đối thủ một mất một còn, lý do gì hai người lại chịu hợp tác với nhau lừa gạt ta? Còn cả cô nương kia nữa, chàng cũng không nói cho ta nghe lí do.”

Bạch Thành biểu tình có chút mất tự nhiên khi ở trong tình huống khá căng thẳng, một bên là phu nhân đang đe doạ, một bên là nhi tử đang thống khổ, Bạch Thành liền đánh mục tiêu lên người Bạch Tần.

"Bạch Tấn à, ngươi còn trẻ, chờ qua vài ngày ta sẽ tìm cho ngươi một người tốt.”

“Ý của chàng là ta không đủ tốt?” - Ta cắn răng tức giận, quên luôn vấn đề vừa nãy.

Bạch Thành xua tay:

"Không không không, phu nhân ta là người tốt nhất thiên hạ.”

“Vậy chàng nói cho ta biết, chuyện chàng biết võ công đi?”

“Cái này có thể không nói được không? Nàng coi như không nhìn thấy không được sao?”

“Chàng có nói không?” – Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Nhớ tới đêm động phòng hoa chúc ta bị chàng hành hạ mệt không thở nổi còn đánh nhau với mấy tên thích khách, còn Bạch Thành lại thoải mái nhàn nhã xem kịch, ta liền tức giận không thôi.

Nhưng nắm tay ta vung tròn lại không thể giáng xuống khuôn mặt đẹp như tranh kia được đành giậm chân giận dỗi một hồi.

Thôi, tha thứ cho Bạch Thành, ai kêu chàng ấy đẹp trai quá làm gì, à không cũng là do ta mê sắc quá, đến lúc muốn hạ hoả thì không thể trút giận lên mặt chàng được.

Dù sao chàng ấy trăm phương ngàn kế cũng là vì ta mà.

Bình luận

5 bình luận

Loading...