Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:08:14
Lượt xem: 164

Hắn hiểu rằng chỉ cần Ngu gia có thể giữ hắn ở bên cạnh, thì việc có bao nhiêu người cản đường cũng không có vấn đề gì quan trọng...

 

Ngay cả khi hắn không tự mình ra tay.

 

Tên điên này! Vẫn không nói lý lẽ như kiếp trước!

 

Khi nhặt hắn về, không phải chưa từng thăm dò và nghi ngờ.

 

Nhưng Ngu Linh Tê nghĩ, dù hắn giả vờ tốt bụng hay lời nói ngọt ngào, cuối cùng cũng phải dựa vào hắn để bao bọc cho Ngu gia trong tương lai, một chút nói dối cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng không ngờ rằng trái tim hắn đen tối từ trong ra ngoài, lại nhẫn tâm làm tổn thương những người xung quanh mình.

 

“Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn dối trá rụng về, không biết tự lượng sức mình.”

 

Dù sao cũng đã bị nhìn thấu, Ninh Ân không ngại nói thật hai câu: “Không có đủ sức mạnh, lại muốn tranh đoạt với Thái tử, không biết bơi lại còn hẹn đến bên hồ. Người như vậy, c.h.ế.t mới là giá trị tốt nhất của hắn.”

 

Mắt Ngu Linh Tê đỏ lên vì tức giận, càng thêm thất vọng.

 

Sau cơn giận, nàng bình tĩnh trở lại, cười khẽ một tiếng hỏi: “Ngươi thật có năng lực, người tiếp theo ngươi muốn giết...”

 

Nàng mím môi: “Có phải là ta hay không?”

 

Ninh Ân hơi nghiêng đầu, vậy mà thực sự suy nghĩ về câu hỏi này một cách nghiêm túc trước khi đi đến kết luận: “Ta sẽ không làm tổn thương tiểu thư. Ta đã nói rồi, tiểu thư là người tốt nhất trên đời này, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho tiểu thư.”

 

Ngu Linh Tê không thể phân biệt những gì hắn nói có mấy phần thật, mấy phần giả.

 

“Cho nên, khi ngươi liều mạng đuổi theo xe ngựa của ta, có phải là vì đã nhận ra thân phận của ta, cảm thấy phủ Tướng quân có thể có lợi, nên mới đánh cược mạng sống của mình để nhận được sự thương hại của ta?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Lúc Xuân Tiêu, ngươi là một trong những người chăm sóc ngựa cho ta. Với năng lực và sự cảnh giác của ngươi, không thể không phát hiện cỏ khô có vấn đề, ngựa của ta phát điên chạy lung tung, chỉ có ngươi đuổi theo… Việc này cũng là ngươi làm?”

 

“Không phải.”

 

“Nhưng ngươi biết việc đó.” Ngu Linh Tê suy đoán.

 

Có lẽ, hắn còn có âm mưu châm thêm lửa vào.

 

“Đúng vậy.” Giọng hắn vẫn bình tĩnh.

 

Trên mặt hắn không có một tia hối hận, coi như chuyện mình đã làm là tự nhiên như ăn ngủ, cũng không có gì ghê gớm.

 

“Có bao giờ ngươi hối hận, xấu hổ không?”

 

“Không bao giờ.”

 

“Ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-64.html.]

 

Ngu Linh Tê khó thở, giơ cao roi trên tay lên.

 

Ninh Ân đứng yên tại chỗ, trên mặt nở một nụ cười chế nhạo nhàn nhạt.

 

Roi có gì đáng sợ? Trước kia khi ở trong cung, không phải nữ nhân điên khùng đó cũng thường xuyên đánh dùng roi đánh hắn sao?

 

Đau đớn hơn cũng đã từng chịu, đã thành thói quen từ lâu.

 

Bị nàng dùng roi trừng phạt, coi như kết thúc trò chơi nhàm chán này.

 

Tuy nhiên, chiếc roi giơ cao dừng lại giữa không trung lại chậm chạp không rơi xuống.

 

Hai mắt Ngu Linh Tê ửng đỏ, nhìn Ninh Ân bằng ánh mắt phức tạp.

 

Nàng nhớ đến câu nói buổi trưa hôm nay “Nếu nhặt ngươi về, ngươi chính là trách nhiệm của ta”, nàng nhớ đến sự ngọt ngào và ấm áp trên vách núi chảy vào cổ họng...

 

Kiếp trước kiếp này, nàng nhớ tới rất nhiều, rất nhiều, bàn tay cầm roi khẽ run lên, như có sức nặng ngàn cân.

 

Hồi lâu, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi.

 

Ngay sau đó, Ngu Linh Tê nhắm mắt lại, cây roi kia cọ xát trên mặt Ninh Ân, tàn nhẫn rơi xuống lòng bàn tay của chính mình.

 

Dùng hết sức, cây roi phát ra tiếng gió vù vù, lòng bàn tay mỏng manh của nàng lập tức đỏ bừng sưng tấy.

 

Ninh Ân thu lại ý cười, ngón tay chơi đùa trường kiếm sau lưng dừng lại.

 

“Một roi này, phạt ta không biết nhìn người mà dẫn sói vào nhà.”

 

Khóe mắt Ngu Linh Tê ươn ướt, đỏ hoe, đau đến hô hấp cũng phát run nhưng vẫn nghiến răng gằn từng chữ một.

 

“Vụt!”

 

Lại thêm một roi nữa rơi xuống, hai lòng bàn tay sưng đỏ khủng khiếp, lập tức đứt da.

 

Rõ ràng là roi rơi vào lòng bàn tay nàng, nhưng Ninh Ân đột nhiên phát hiện trái tim lạnh lẽo c.h.ế.t tĩnh mịch của mình đột nhiên nhảy lên một chút.

 

Nước mắt lưng tròng, Ngu Linh Tê chịu đựng đau đớn sắp khóc, run rẩy nói: “Một roi này sẽ trừng phạt ta mềm lòng cả tin, suýt chút nữa đã gây ra đại họa.”

 

Roi thứ ba rơi xuống, sắc mặt Ninh Ân trầm xuống.

 

Hắn giơ tay nắm lấy chiếc roi đang rơi xuống, đuôi roi xoắn lại như một con rắn, một vệt đỏ tức giận văng ra khỏi chiếc cằm lạnh lùng của hắn.

 

Ninh Ân thậm chí không chớp mắt một cái.

 

Hắn nhìn chằm chằm Ngu Linh Tê, giọng nói khàn khàn: “Đủ rồi.”

Loading...