Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:46:47
Lượt xem: 131

Nàng không muốn khoác áo của hắn, không muốn nói chuyện với hắn.

 

Lúc này, Tiết Sầm đang hôn mê ở bên cạnh ho ra một ngụm nước đọng, thị vệ vui vẻ nói: “Tiểu thư, Tiết Nhị lang tỉnh rồi!”

 

Ngu Linh Tê thở phào một hơi dài, không quan tâm đến Ninh Ân, vội vàng lảo đảo chạy tới bên cạnh Tiết Sầm, đôi mắt đỏ bừng ướt át đầy áy náy nói: “Sầm ca ca, huynh không sao chứ?”

 

Ninh Ân rũ mắt xuống, nhìn hai bàn tay trống rỗng, sự âm u nặng nề rơi xuống.

 

Tiết Sầm khó khăn quay lại từ Quỷ Môn Quan, vẫn còn rất yếu, không thể nói được, chỉ run rẩy đưa bàn tay phải đang nắm chặt của mình lên, như muốn nói điều gì đó.

 

Khi mở lòng bàn tay ra thấy bên trong có một mảnh vải nhỏ màu đen bị rách.

 

Nó được kéo ra khỏi nam nhân đeo mặt nạ đen trước khi hắn rơi xuống hồ.

 

“Loại vải này...”

 

Thanh Tiêu kiến thức rộng rãi, cầm mảnh vải lên sờ sờ, cau mày nói: “Chất liệu tốt, chống mài mòn, nhìn không giống kiểu dáng của thường dân.”

 

Điều này đã xác nhận phỏng đoán của Ngu Linh Tê, việc Tiết Sầm rơi xuống hồ không phải là tai nạn ngoài ý muốn.

 

Rất nhanh, Tiết Sầm được đưa về Tiết phủ, Ngu Linh Tê cố ý phái Thanh Tiêu đến để giải thích tình hình.

 

Nàng thất thần ngồi trên mặt đất một lúc mới hoàn hồn sau tiếng gọi cẩn thận của thị vệ, ngây ngốc đứng dậy, lê thân thể dính đầy nước trở về, từng bước một đi về phía xe ngựa với dấu chân ướt đẫm.

 

Cằm Ninh Ân nhỏ nước vẫn luôn im lặng đi theo phía sau nàng, giống như đêm tuyết lớn bay tán loạn vài tháng trước.

 

Đáng tiếc nàng sẽ không bị cùng một chiêu lừa hai lần.

 

Ngu Linh Tê dừng lại, giọng nói luôn mềm mại nhuốm sự lạnh lùng của hồ nước, ra hiệu với người hầu: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

 

Cho người hầu lui xuống, nàng nhìn quanh và nhặt chiếc roi mà người đánh xe để lại trên xe.

 

Nắm chặt roi trên tay, nàng quay người ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ninh Ân.

 

Một lúc lâu sau, hỏi: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

 

Lá thư biến mất, Tiết Sầm rơi xuống hồ, còn có Ninh Ân “trùng hợp” xuất hiện ở đây...

 

Những chi tiết đã bị nàng bỏ qua cuối cùng cũng được kết nối và thêu dệt thành một sự thật khủng khiếp, mọi thứ thoát cương như điên theo hướng mà nàng lo lắng nhất.

 

Những chiếc đèn lồng treo trên xe ngựa khẽ đung đưa, bóng của chúng cũng rung động nhảy lên, lộ ra vẻ bất an bí ẩn.

 

Ninh Ân vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn yên lặng như cũ, giống như chuyện hỗn loạn đêm nay không liên quan gì đến hắn, chỉ khi nhìn thấy cơ thể co rúm vì lạnh lẽo của Ngu Linh Tê, trong mắt hắn mới hiện lên vài tia gợn sóng.

 

“Tiểu thư đang run.” Hắn nói nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-63.html.]

 

Ngu Linh Tê hỏi: “Ngươi bắt đầu lập kế hoạch này từ khi nào?”

 

“Ban đêm trời lạnh, mặc quần áo ướt rất dễ bị cảm.” Ninh Ân nói.

 

Ngu Linh Tê hít sâu một hơi hỏi: “Ngươi định giả bộ đến khi nào, Vệ Thất?”

 

Ninh Ân mím môi.

 

Hắn cúi đầu xuống, một lúc sau vẫn không nói.

 

Ngay khi Ngu Linh Tê nghĩ rằng hắn đang ăn năn và suy tư, thanh niên ngẩng đầu lên và nở một nụ cười lạnh lùng mà nàng đã rất quen thuộc.

 

Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang khiến người mệt mỏi, giọng điệu của hắn cũng thả lỏng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư không thể thành hôn với hắn, để cho tên gia hỏa ngáng đường đó biến mất khỏi thế gian, không được sao?”

 

Trái tim Ngu Linh Tê run lên.

 

Nàng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy dưới cổng tròn, lúc đó Ninh Ân đang đứng bên cạnh hồ, lạnh lùng nhìn Tiết Sầm đang vùng vẫy trong hồ, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ lạnh lùng như vậy.

 

Đây mới là người Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân thực sự.

 

“Vì vậy, ngươi liền ra tay g.i.ế.c hắn, đẩy một người không biết bơi vào trong hồ?” Ngu Linh Tê hỏi, chịu đựng cơn đau trong ngực.

 

“Ta không có.”

 

“Vẫn còn nói dối!”

 

“Không phải ta g.i.ế.c hắn, hắn không đáng để ta ra tay.”

 

Ninh Ân chế nhạo, nếu hắn tự mình ra tay thì Tiết Sầm đã là một cái xác từ lâu rồi.

 

Giọng Ngu Linh Tê run lên: “Nhưng ngươi muốn hắn chết.”

 

“Đúng vậy.” Hắn thừa nhận một cách dứt khoát.

 

“Tại sao?”

 

“Tiết gia không thể bảo vệ ngươi.”

 

“Chỉ vì chuyện này?” Ngu Linh Tê không thể tin được.

 

“Nếu tiểu thư gả cho hắn, thì sẽ không giữ ta lại bên cạnh.”

 

Ninh Ân khoanh tay, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.”

 

Cuối cùng Ngu Linh Tê cũng hiểu ý hắn nói “Vệ Thất hiểu rồi” trong cơn mưa phùn buổi trưa.

Loading...