Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-07-26 22:53:33
Lượt xem: 193

Roi ngựa nắm chặt trong lòng bàn tay của Ninh Ân, Ngu Linh Tê dùng sức đánh, không nhúc nhích chút nào.

 

“Buông tay ra!"

 

Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đỏ ướt, đứng song song đọ sức cùng hắn.

 

Ninh Ân không buông mà ngược lại còn siết chặt hơn, cổ tay quấn lấy hai vòng roi.

 

“Tiểu thư cao quý, còn đánh nữa thì tay sẽ bị phế đấy."

 

Vẻ mặt của hắn nặng nề, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: "Còn bao nhiêu lần nữa, ta chịu thay."

 

Với một cái hất vào cổ tay, chiếc roi buông ra, quấn quanh cánh tay gầy và khỏe như một con rắn đen.

 

Ngu Linh Tê bị mất vũ khí, lòng bàn tay nàng đau như lửa đốt, hai roi ban nãy đã làm cho nàng hao hết sức lực.

 

"Ta sẽ không đánh ngươi."

 

Nàng vẫn đứng thẳng người, mím môi nói: "Nếu không biết tại sao roi rơi, nhận hình phạt thì có ích lợi gì? Điều đó chỉ càng làm cho ngươi tức giận người khác hơn."

 

Ninh Ân nhìn nàng một chút, nói: "Ta không sai."

 

“Ngươi đã trải qua những thăng trầm trong quá khứ. Nếu ngươi hành động để bảo vệ bản thân, ta đương nhiên không có quyền chỉ trích. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ đang tận hưởng niềm vui được sắp xếp tra tấn cho h.am muốn ích kỷ của bản thân."

 

Như vậy Ninh Ân này cũng giống như kiếp trước, nếu không vừa ý một chút thì sẽ g.i.ế.c đến tanh phong huyết vũ.

 

Hôm nay người mà hắn g.i.ế.c có thể là Tiết Sầm, ngày mai có thể là phụ thân, huynh trưởng của nàng, hoặc bất kỳ người vô tội nào trong thiên hạ.

 

“Vậy nên tiểu thư muốn tố giác ta sao?"

 

Khóe miệng Ninh Ân giật giật, Ngu Linh Tê đoán hắn đang muốn cười: "Hay là nói, lại muốn đuổi ta đi?"

 

Với tính khí điên cuồng và tàn nhẫn của Ninh Ân sau khi bộc lộ bản chất của mình, cả hai con đường này đều không thực hiện được.

 

Ngu Linh Tê biết rõ rằng kể từ khi mình quyết tâm thu nhận hắn, nên gánh chịu nguy hiểm và hậu quả tương ứng.

 

Nếu giữa đường gặp phải cản trở, gặp chuyện không như ý thì liền mặc kệ hắn, vậy thì nàng cùng bọn ngụy quân tử nịnh hót đó có gì khác biệt?

 

"Ta sẽ nói cho tất cả mọi người rằng tối nay ngươi ở đây là bởi vì ta lo lắng về Tiết Nhị lang, bảo ngươi đến đây truyền tin trước. Lần này ta và ngươi nói chuyện cũng không có ai ở bên cạnh, người hầu đều không biết."

 

Ngập ngừng một chút, Ngu Linh Tê nói với thiếu niên lòng dạ hiểm độc và cứng đầu trước mặt: "Trước mắt ngươi có hai lựa chọn. Một là hồi phủ cùng ta, hai là dùng thủ đoạn quen thuộc của ngươi g.i.ế.c hết những người có mặt ở đây để diệt khẩu."

 

Lông mi Ninh Ân run lên, hắn chợt ngước mắt lên.

 

Thiếu nữ trước mặt một thân lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại trầm lặng và quật cường trước nay chưa bao giờ có..

 

“Nếu ngươi chọn g.i.ế.c người, vậy thì hãy g.i.ế.c ta trước."

 

Nàng nói: "Nếu không chỉ cần ta còn lại một hơi thở, sẽ không để ngươi chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của những người xung quanh."

 

Ninh Ân cười, giống như một tên điên, nhưng cũng là một tên điên đẹp trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-65.html.]

 

Trong mắt hắn thậm chí không có một tia tàn nhẫn, ôn nhu nói: "Tiểu thư đ.â.m thủng hết giấy cửa sổ, chẳng lẽ không sợ sao?"

 

“Sợ."

 

Là chuyện liên quan đến sống chết, làm sao mà không sợ?

 

Nhưng Ngu Linh Tê biết Ninh Ân, nếu hắn thật sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, hắn sẽ không hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.

 

Mới vừa rồi khi nàng chìm ở trong hồ, Ninh Ân vốn có cơ hội g.i.ế.c nàng. Thậm chí hắn còn không cần tự mình động thủ, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt như nhìn Tiết Sầm chìm xuống hồ, không quá nửa chén trà thì nàng đã c.h.ế.t đuối.

 

Như vậy sẽ không ai có thể biết rằng hắn đã tới đây.

 

Nhưng Ninh Ân đã nhảy xuống, vớt nàng ra khỏi đáy hồ.

 

Ngu Linh Tê chỉ là dứt khoát đánh cược một phen. Dù sao thì những kẻ điên thích nhất là lấy mạng đánh cược, không phải sao?

 

Nàng thậm chí còn tiến lên phía trước một bước, lại tiến thêm một bước, quần áo ướt sũng làm hiện lên thân hình nhấp nhô tinh xảo, đuôi tóc lấm tấm nước rơi trên đôi giày da hươu của Ninh Ân, loang lổ những vết ướt sẫm màu.

 

Kiếp trước không có gì, nàng còn có thể sống sót trong sự thô bạo bất định của Ninh Ân trong thời gian dài, kiếp này nàng có tất cả, còn sợ không ứng phó nổi với Ninh Ân còn chưa nên hồn nên vía này sao?

 

Đèn lồng khẽ đung đưa, bóng dáng một cao một thấp trên tường gần như xếp chồng lên nhau.

 

Ngâm mình trong hồ lâu như vậy, ngay cả hô hấp cũng ẩm ướt.

 

Khi Ngu Linh Tê ngẩng đầu lên, bà tay Ninh Ân đang cầm roi đột nhiên tăng thêm lực đạo, các khớp ngón tay có chút trắng bệch.

 

"Bây giờ, muốn g.i.ế.c ta sao?

 

Nàng nhịn nỗi sợ muốn co rúm lại, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch của Ninh Ân gần trong gang tấc, lặp lại nói: "Giết sao?"

 

Ninh Ân rũ nửa mắt xuống nhìn nàng ở phía đối diện, không nhúc nhích.

 

Như thể đã quá lâu như một giáp, Ngu Linh Tê hiểu rõ gật đầu: "Được, vậy bây giờ ta phải về phủ rồi."

 

Ninh Ân không ngăn cản.

 

“Có còn muốn đi theo ta không?” Ngu Linh Tê hỏi.

 

Ninh Ân chỉ nhìn nàng, ngầm đồng ý.

 

Ngu Linh Tê có thể nhìn thấy bản thân nhỏ bé của mình được phản chiếu trong đôi mắt của Ninh Ân.

 

Nàng quật cường mở to mắt, cho đến khi xác định chàng trai không có ý định rời đi, mới lùi lại một bước, xoay người lên xe ngựa.

 

Lúc lên xe ngựa, khóe mắt nàng liếc mắt nhìn bên cạnh, Ninh Ân không hề rời đi, cũng không làm ra những hành động nguy hiểm khác.

 

Ngu Linh Tê liền biết ít nhất trước mắt an toàn.

 

Lạnh, còn có cả đau.

 

Sau khi sự bình tĩnh và mạnh mẽ tan biến, cảm giác ớn lạnh và đau đớn bị kìm nén lại trỗi dậy và xâm chiếm tứ chi.

Loading...