Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Nhân Vật Phản Diện - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-07-25 16:10:00
Lượt xem: 146

Con chim ưng xám phi đi như một tên lửa, một cái bóng lạnh lùng lướt qua hồ.

 

“Vệ Thất...” Ngu Linh Tê nghe giọng nói của mình khẽ run lên, lúc này dự cảm bất thường đã lên đến cực điểm.

 

Ninh Ân nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa hồ sau lưng hắn chỉ là một con cá xui xẻo.

 

Bọt nước từ lớn chuyển thành nhỏ, rất nhanh chỉ còn lại một đám bọt và một ít tàn dư.

 

Một mảnh góc áo trồi lên khỏi mặt nước, nhất thời hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại: Tiết Sầm không biết bơi!

 

Không kịp chất vấn Nịnh Ân chuyện gì đang xảy ra, nàng đá giày và tất rồi nhanh chóng nhảy xuống hồ.

 

“Tùm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Ninh Ân quay đầu nhìn thiếu nữ trong hồ đang liều mạng bơi về phía Tiết Sầm, đôi mắt bình tĩnh nổi lên gợn sóng và tan vỡ.

 

Theo hắn thấy, Tiết Sầm chắc chắn là một kẻ ngáng đường, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, rồi lại phô trương công lý, trong xương cốt lộ ra sự ích kỷ và đạo đức giả độc nhất vô nhị của Tiết gia.

 

Chỉ cần hắn chết, liền có thể thuận lý thành chương giải quyết hai nguy cơ là Tiết gia và Đông cung. Đó thực sự là một cuộc mua bán có lời, hắn không hiểu tại sao Ngu Linh Tê lại nhảy vào...

 

Tiết Sầm đã bất tỉnh, trong nước lại bị quần áo gò bó, thiếu nữ mảnh mai nhanh chóng kiệt sức và bị thân thể nặng nề của Tiết Sầm kéo xuống.

 

Xe ngựa của Ngu phủ dừng bên ngoài bức tường, thị vệ đứng cầm kiếm, không biết gì về tình hình của đầm sen bên trong bức tường.

 

Ngu Linh Tê theo cổ tay của Tiết Sầm nắm lấy vạt áo của hắn, túm lấy hắn liều mạng nổi lên trên.

 

Nhưng cơ thể của nam tử trẻ tuổi quá nặng, nổi lên rồi lại chìm xuống mấy lần, nàng bắt đầu hối hận khi để thị vệ ra xa bên ngoài tường để một mình nói chuyện với Tiết Sầm.

 

Nàng muốn mở miệng gọi, nhưng miệng lại bị rót đầy nước lạnh.

 

Ngu Linh Tê dùng sức lực cuối cùng để đẩy Tiết Sầm lên đá ngầm trên bờ, ngay lúc chìm trong nước, nàng nhìn thấy đôi mắt đen tối và lạnh lùng của Ninh Ân bị sóng nước bóp méo trong giấc ngủ dập rờn.

 

Xong rồi.

 

Khó khăn lắm mới trọng sinh một lần, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi c.h.ế.t vẫn là khuôn mặt đáng ghét của Ninh Ân...

 

Không được, không thể c.h.ế.t ở đây.

 

Nàng liều mạng vùng vẫy tay chân, khi ý thức vô cùng mơ hồ, lại nghe thấy tiếng nước chảy thình thịch bên tai.

 

Ánh trăng lạnh lẽo trên mặt nước vỡ ra thành những đốm bạc, bóng dáng thanh niên quen thuộc xông vào trong nước, mang theo hàng loạt bọt nước, mạnh mẽ bơi về phía nàng.

 

Cánh tay đang nổi lên trong vô thức của Ngu Linh Tê bị nắm chặt lại, cũng không thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ cảm thấy bị một sức lực mạnh mẽ túm đi.

 

Cánh tay cường tráng nâng eo Ngu Linh Tê, khiến cho đầu của nàng thuận lợi nổi lên trên mặt nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-nhan-vat-phan-dien/chuong-62.html.]

 

“Tiểu thư.”

 

Nàng nghe thấy hơi thở gấp gáp của Ninh Ân vang lên bên tai, bóp cằm nàng liều mạng gọi nàng.

 

Ngay sau đó, không khí tràn vào mũi khiến nàng bị sặc ho dữ dội.

 

“Đến... Người đâu!”

 

Cuối cùng nàng cũng nhớ ra thị vệ đang chờ ở xa, khàn giọng cố gắng nói: “Thanh Tiêu!”

 

Bên cạnh xe ngựa, Thanh Tiêu là người đầu tiên phát hiện có điều gì đó không ổn, sải bước qua cánh cổng hình tròn ở tường vây nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

 

“Người đâu, mau đến cứu tiểu thư!”

 

Thanh Tiêu ném thanh kiếm nhảy vào trong hồ đỡ lấy Ngu Linh Tê.

 

Hai thị vệ khác cũng kịp thời chạy tới, hợp sức kéo Tiết Sầm đang hôn mê lên bờ, bên cạnh hồ một mảnh hỗn loạn.

 

Ngu Linh Tê được bao vây cứu lên bờ, thị vệ vây quanh vỗ lưng thuận khí cho nàng, nàng lại nhìn về phía Tiết Sầm ướt đẫm nhắm mắt nằm, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý ta, đi... Đi cứu Tiết Nhị lang!”

 

Vì thế lại ấn n.g.ự.c Tiết Sầm, mời đại phu mời đại phu, lại là một mảnh rối ren.

 

Không ai chú ý tới Ninh Ân vẫn đang ngâm mình trong nước.

 

Sóng nước bị nghiền nát trong mắt hắn, Ninh Ân vô cảm nghĩ đến, dưới tình huống hiện tại, chỉ có g.i.ế.c tất cả mọi người có mặt là an toàn nhất.

 

Nhưng mà lưỡi kiếm giữa các ngón tay của hắn xoay vài vòng, cuối cùng bị thu vào trong ống tay áo, cả người ngấm nước hồ ướt tí tách tí tách lên bờ.

 

Tiết cuối xuân, ngâm mình trong nước lạnh cảm giác đã không tốt, bị gió thổi qua càng lạnh hơn.

 

Ngu Linh Tê run lên, một nửa là lạnh, một nửa là sợ.

 

Kiếp trước không thể cứu Tiết Sầm, nên kiếp này không thể để hắn bị liên lụy.

 

Đang nghĩ ngợi chợt cảm thấy trên vai ấm áp, một chiếc áo choàng rộng và khô màu xanh đậm chụp xuống.

 

Nàng kinh ngạc nhìn lại, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trẻ tuổi của Ninh Ân.

 

Tóc hắn ướt đẫm nhỏ từng giọt nước, đôi môi tái nhợt, đôi mắt u ám khó phân biệt, nhìn nàng nói: “Tiểu thư, đừng để bị cảm lạnh.”

 

Ngu Linh Tê ngồi sụp xuống đất, thở hổn hển, như thể nhìn thấy bóng dáng của kiếp trước trên khuôn mặt trẻ trung và tuấn tú này.

 

Nàng đột nhiên mím môi, sau giây phút sững sờ, liền bùng lên cơn tức giận vô tận.

 

Bàn tay dùng lực, nàng kéo chiếc áo khoác mà Ninh Ân mang qua, ném xuống đất.

Loading...