Em gái mưa - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 14:17:34
Lượt xem: 1,121

EM GÁI MƯA (3)

10、

Tôi và Mạnh Ngôn đều không phải là người thích dọn dẹp, đồ đạc trong nhà lúc nào cũng vứt lung tung khắp nơi. Cho nên, khi nhìn thấy phòng khách "quá sạch sẽ" trước mắt này, tôi ý thức được, có người khác đã tới.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, một luồng khí lạnh ập vào, hòa lẫn với mùi t.h.u.ố.c lá và rượu từ tối hôm trước, mùi đó phức tạp đến mức tôi nôn ói ngay tại chỗ.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, không có chút ánh sáng nào lọt vào, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng xuyên qua phòng khách, trên mặt đất đổ đầy bình rượu lộn xộn, số lượng không ít.

Tôi không nói gì, đi vào kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ thông gió.

Nghe được tiếng động, có người từ trong chăn thò đầu ra, híp mắt nhìn về phía tôi.

Là Mạc Dao.

Cô ta ngủ trên giường cũ của Mạnh Ngôn và tôi.

Trong không khí mơ hồ mùi trúc đào trộn lẫn với mùi da thuộc, đủ để cho tôi biết trong phòng có ai.

Tôi không ngạc nhiên, chỉ hơi buồn nôn.

Mạc Dao ngồi dậy mở đèn, quần áo trên người đầy đủ nhưng cũng vô cùng hỗn độn, cô ta vuốt vuốt tóc: "Thật ngại quá, tối hôm qua tâm tình anh Ngôn không tốt, cô không có ở đây, tôi mới cùng anh ấy uống chút rượu, uống nhiều ngủ quên.”

“Ai vậy?" Mạnh Ngôn rên rỉ một tiếng, híp mắt nhìn về phía tôi: "Em đã quay về?”

Họ không cảm thấy người trưởng thành nằm cùng giường với người khác giới là sai trái sao?

Tầm mắt tôi lướt qua Mạnh Ngôn, lấy vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Mạc Dao lại vùi mình vào trong chăn ngủ, Mạnh Ngôn ngồi ở trên giường nhìn tôi, cau mày nói: "Đừng náo loạn, anh đau đầu.”

Tôi ngơ ngác, tiếp tục động tác của mình.

Vừa kéo khóa hành lý lên, cửa phòng có người thò đầu vào: "Chị gái, tôi đỗ xe xong rồi, có gì muốn chuyển không?"

Trong phút chốc Mạc Dao từ trên giường bật dậy, ánh mắt hoảng hốt: "A Trác!”

Khương Trác cau mày nhìn Mạc Dao và Mạnh Ngôn vẫn còn đang đắp chăn, lại quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, kéo vali chuẩn bị đi.

“Em, muốn đi cùng nó?" Mạnh Ngôn túm lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức tôi hít một hơi.

Khương Trác biến sắc, nhấc chân đi vào.

Tôi khoát tay với cậu ấy, ngăn cậu ấy lại, quay đầu nhìn về phía Mạnh Ngôn: "Hy vọng có cơ hội làm quen với cô gái rất giống tôi kia."

Mạnh Ngôn ngây ngẩn cả người, lực trên tay cũng buông lỏng rất nhiều.

Tôi rút tay ra, đi tới cửa phòng ngủ, phát cho Khương Trác một ánh mắt ý bảo cậu ấy đuổi theo, nhưng cậu ấy không đi.

Tôi dừng bước, nghi hoặc nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lộ ra một nụ cười giảo hoạt mà tôi chưa từng thấy qua, xoay người quỳ một gối trên mặt đất, dịu dàng: "Chị gái, dây giày của chị sút rồi.”

Trong nháy mắt, tôi dường như hiểu được ý tứ của cậu ấy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không ngăn cản.

Hai người phía sau quả nhiên mất bình tĩnh.

Tôi nghe thấy giọng nói sắc bén của Mạc Dao: "A Trác, cậu... hai người quen nhau?”

Tôi xoay người nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: "Cậu ấy à, chỉ là bạn nối khố của tôi thôi.”

“Bạn nối khố mà lại nắm tay em, quỳ một gối xuống đất buộc dây giày cho em?" Mạnh Ngôn đè nén lửa giận hỏi.

Lòng tôi trầm xuống.

Đối với chuyện Khương Trác là bạn nối khố của tôi, hắn cũng chẳng nghi ngờ gì.

Quả nhiên, ngay từ đầu hắn đã biết quan hệ giữa Khương Trác và tôi.

Tình cảm của hắn và tôi ngay từ đầu đã là lừa dối.

Đối mặt với Mạnh Ngôn như vậy, tôi càng không có chút lưu luyến nào.

Tôi nghiêng đầu, hỏi: "Giữa nam và nữ, không thể có tình bạn đơn thuần sao?", sau đó, tôi lại cười nói: "Hay là, tình bạn đơn thuần là mỗi ngày đều cùng nhau chơi riêng đến đêm khuya, nằm ngủ trên cùng mọt giường, mới gọi là đơn thuần?"

Mạnh Ngôn há miệng, hồi lâu mới nói: "Em hiểu quá sai về bọn anh rồi.”

Tôi lắc đầu, nói: "Không, Mạnh Ngôn, là anh hiểu quá sai về tình bạn.”

Lúc này, Khương Trác thuận thế cầm tay tôi, cúi đầu hôn tay.

Tiếp theo, ánh mắt sáng ngời của cậu ấy nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng nói: "Vì tình bạn.”

Tôi nhếch môi.

Mắt thoáng nhìn qua sắc mặt xanh mét của hai người kia, tôi kéo Khương Trác dậy, tay nắm tay đi ra cửa.

Rời khỏi nhà trọ, tôi hít một hơi thật sâu và thả lỏng bàn tay hơi ẩm do bị nắm chặt.

Nhìn nhau mỉm cười.

Không biết tại sao mặt Khương Trác có chút ửng đỏ: "Có lẽ chị có thể cân nhắc..."

“Cân nhắc cái gì?”

“Nhanh rời khỏi tên khốn đó.”

“Ồ? Nhanh như thế nào?”

“Tìm người mới.”

“Khá lắm, đường sắt cao tốc vào ga nối liền cũng không nhanh như vậy.”

Ngay lúc tôi đang trêu chọc, giọng nói trầm thấp của Khương Trác lại vang lên lần nữa, "Chị gái, em không tốt hơn Mạnh Ngôn sao?"

[Bạn đang đọc Em gái mưa được edit và đăng tại Nhân Trí page]

11、

Tôi giật mình, quay đầu nhìn về phía cậu ấy.

Khuôn mặt cậu ấy vẫn vô cảm, nhưng cảm xúc sâu thẳm trong mắt cậu ấy khiến tôi có chút choáng ngợp.

"Đừng đùa nữa, tôi là công cụ để các người so sánh sao?"

Tôi qua loa lấy lệ, nhịp tim có chút mất cân bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-mua/phan-3.html.]

May mắn Khương Trác cũng không bận tâm, bĩu môi, trở về trạng thái ban đầu, điều này khiến tôi tự hỏi liệu những gì tôi nhìn thấy vừa rồi có phải là ảo ảnh hay không.

Đã quyết định chia tay với Mạnh Ngôn, nhưng cuộc sống của tôi lại không yên bình.

Mạnh Ngôn không chỉ một lần chạy đến dưới lầu công ty chặn tôi, thậm chí có mấy lần còn dẫn theo Mạc Dao.

Vài ngày sau, Mạnh Ngôn trở nên nổi tiếng trong công ty tôi.

Trong công ty, các đồng nghiệp tới lui, tần suất đồng nghiệp không quen đi qua tôi cũng rõ ràng cao hơn, trong anh mắt rõ ràng có sự đàm tiếu.

Cuộc sống như vậy không qua được mấy ngày, tôi đã chịu không nổi, hôm nay sau khi tan tầm, tôi không tránh được Mạnh Ngôn.

Khi nhìn thấy tôi, tôi thấy rõ mắt hắn sáng lên.

Ánh mắt tôi xoay quanh hắn hai vòng, tìm kiếm ai đó.

“Mạc Dao không tới.” Thái độ của Mạnh Ngôn có thể nói là lấy lòng: "Cô ấy nói muốn xin lỗi em, tới vài lần, nhưng anh cảm thấy không tốt...”

Có thể nghe được lời này từ miệng Mạnh Ngôn, tôi rất kinh ngạc.

“Tiểu Nhiễm, anh biết sai rồi. Anh không còn đi uống rượu với họ nữa, mỗi ngày tan ca anh đều đến bảo vệ em, tha thứ cho anh chứ?”

Tôi lắc đầu: "Mạnh Ngôn, về đi, anh làm phiền tôi rồi.”

Trong nháy mắt đó, ánh mắt hắn hơi ửng đỏ.

Ở bên Mạnh Ngôn ba năm, tôi chưa từng thấy hắn khóc.

“Tiểu Nhiễm, anh thích em, anh thật sự thích em.”

Hắn cố gắng vươn tay kéo tôi nhưng bị tôi tránh né.

Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nói những chuyện này đã muộn.”

Sắc mặt hắn bắt đầu trắng bệch.

“Anh và Mạc Dao không có quan hệ gì khác, tôi tin như vậy." Hai tay của tôi hơi run lên, nhưng tôi vẫn kiên trì nói tiếp: "Cho nên, ở trước mặt bạn gái tiếp theo của anh, nhớ giữ khoảng cách tốt, đừng làm cho người ta không thoải mái.”

Hắn ngồi xổm trên mặt đất như một đứa trẻ, hai tay ôm mặt.

Cuối cùng tôi xoa đầu hắn: "Tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng chúng ta không thể.”

Có một số việc, một khi bỏ qua, sẽ không cách vãn hồi.

Ánh mắt xung quanh chậm rãi nhìn lại, tôi kéo hắn dậy, đưa cho hắn một cái khăn giấy: “Trở về đi.”

Mạnh Ngôn đi rồi.

Ta nhìn bóng lưng không còn hăng hái như ngày xưa của hắn, n.g.ự.c như bị bóp chặt, đau đơn.

Buồn?

Tôi không buổn. Tôi không nên buồn, hẳn cũng chỉ là một tên lừa đảo, là kẻ khốn nạn.

Ta đưa tay nắm chặt dây chuyền trước ngực, nước mắt không ngừng chảy xuống môi, tôi nếm được, ấm ấm, hơi mặn.

Lần này, là thật sự kết thúc rồi.

Đang lúc trên mặt tôi dính đầy nước mắt, bên cạnh xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, đưa tới một tờ khăn giấy.

Sau đó, là giọng nói quen thuộc trầm thấp: "Chị gái, chị thật sự buông bỏ sao?"

Tôi quay lại, trong thoáng chốc, tôi cảm thấy thế giới đang quay tròn, mắt tôi tối sầm và run rẩy.

Là Khương Trác.

Cậu ấy đưa tay ôm lấy bả vai tôi, vẻ mặt thường ngày vô cảm tràn đầy hốt hoảng.

Tôi xua tay, giọng yếu ớt nói: "Không sao đâu, tôi hơi hạ đường huyết."

Cậu ấy vội vàng lấy từ trong túi ra một viên kẹo, bóc vỏ nhét vào miệng tôi, ánh mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm.

“Kẹo gì thế? Ăn rất ngon.”

Tôi đứng dậy từ vòng tay Khương Trác, vừa đưa tay lấy kẹo, vừa châm chọc, "Mang theo kẹo bên người, đúng là trẻ con.”

"Có người, từ nhỏ đã hạ đường huyết..."

Một cảm giác ấm áp dần dần dâng lên từ tận đáy lòng, đây là... mang cho tôi sao?

12、

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày bàn giao công tác cuối cùng.

Khoảng thời gian này Khương Trác làm việc ở công ty của ba cậu ấy, vẫn không về nhà.

Tôi nhớ Khương Trác đã nói với tôi vài lần, gần đây mẹ cậu ấy thường xuyên gọi điện, luôn thúc giục cậu ấy về nhà.

Nhưng tôi không ngờ, chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

“Mẹ tôi nói, nếu hôm nay không về nhà, cũng đừng nhận bà ấy.”

Khương Trác nghiêm mặt, ánh mắt có chút cầu xin: "Chị gái, tôi không muốn trở về một mình.”

Vừa hay tôi cũng muốn trả lại tiền Mạnh Ngôn đã cho tôi mượn, nên đồng ý.

Trên đường trở về nhà Khương Trác, tôi mới hiểu được nguyên nhân năm đó cậu ấy đột nhiên rời đi.

Ba Khương Trác là con rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong ngõ nhỏ của chúng tôi, mọi người chỉ biết là ông ấy làm công ở bên ngoài, không thường xuyên về nhà.

Ai có thể ngờ, thế mà ông ta lại đột nhiên phát tài.

“...... Sau khi ba tôi đón chúng tôi về bên này, không bao lâu, hai người bọn họ liền ly hôn, bởi vì ba tôi ngoại tình.”

“Căn nhà và tôi đều được giao cho mẹ tôi. Không lâu sau, ba của Mạnh Ngôn qua đời, hắn đã được đón tới đây.”

“Đó là năm vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, ba tôi quyết định đưa tôi ra nước ngoài học trung học phổ thông, cho nên, năm nay tôi mới quay về.”

Khương Trác hời hợt nói về mười năm cuộc đời mình qua mấy câu.

Tôi dường như nhìn thấy một đứa trẻ, đầu tiên bị đưa ra khỏi hoàn cảnh quen thuộc, lại nhìn thấy sự bất hòa của cha mẹ, đến cuối cùng thậm chí phải xa xứ, một mình ở nơi đất khách quê người đau khổ giãy dụa.

Đứa nhỏ này sao lại khiến người ta đau như vậy?

Tôi thở dài, xoa xoa tóc cậu ấy, không nói gì.

Không lâu sau, chúng tôi đến nhà Khương Trác.

Bên ngoài sân nhà một chiếc xe tôi rất quen thuộc đang đỗ, là của Mạnh Ngôn.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...