Em gái mưa - Phần 4 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-02 14:40:42
Lượt xem: 1,361

EM GÁI MƯA (4-END)

13、

Trên bàn cơm, tôi và Khương Trác ngồi cách dì Thẩm, đối mặt nhau.

Chúng tôi không ngờ, đây lại là một bữa tiệc xem mắt.

Người được đưa đến xem mắt với Khương Trác là Mạc Dao.

Mạc Dao ngồi bên cạnh Khương Trác, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ thẹn thùng của con gái.

“Em xem, Mạc Dao thích Khương Trác, lần trước còn khuyến khích bọn anh đi đón." Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh tôi đến gần, nhỏ giọng nói.

Tôi lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói những lời vô nghĩa này.

Hắn nhìn tôi đầy cầu xin, cố gắng kéo tay tôi.

Tôi né tránh, sau đó lại nghe thấy giọng nói của hắn, nhỏ như ruồi muỗi: "Tiểu Nhiễm, anh không thoát ra được.

Tôi bình tĩnh nhích lại gần dì Thẩm.

"Con cũng đã lớn rồi, mau tìm một đối tượng biết rõ lai lịch đi. Mẹ thấy Dao Dao cũng không tệ, ở gần nhà, hai con tìm thời gian tổ chức tiệc đính hôn, hai năm sau có thể kết hôn sinh con..."

Nghe dì Thẩm càng nói càng kỳ cục, Khương Trác ngắt lời: "Mẹ, con có đối tượng rồi.”

Cái quái gì thế?

Đối tượng?

Tôi nghe đến ngẩn ngơ.

Trên bàn cơm cũng yên tĩnh lại.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Dao và vẻ mặt không vui của dì Thẩm, trong lòng tôi mơ hồ có dự cảm không rõ.

Khương Trác vòng qua dì Thẩm, đi tới bên cạnh tôi, nắm tay tôi, cười giới thiệu với dì Thẩm: "Mẹ, mẹ xem, chị gái là hàng xóm của chúng ta lâu như vậy, biết rõ lai lịch.”

Nhìn thấy sắc mặt của dì Thẩm, tôi thầm nghĩ không ổn.

Tôi lén dùng lực trên tay, cố gắng thoát ra và bắt đầu hối hận vì đã về nhà cùng cậu ấy.

Khương Trác cúi đầu nhìn tôi, nắm chặt tay, ánh mắt biểu lộ sự khẩn cầu.

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, tôi có chút mềm lòng, nghĩ đến việc cậu ấy đến với gia đình này như thế nào, tôi không còn giãy giụa nữa, để cậu ấy nắm lấy tay mình.

Dì Thẩm nhìn tôi, lại nhìn Mạnh Ngôn, cuối cùng nhìn về phía Khương Trác: "Nói bừa cái gì thế, đó là bạn gái của anh trai con.”

Mạnh Ngôn cũng không giải thích.

Tôi đứng lên, đứng bên cạnh Khương Trác, nói: "Dì, con và Mạnh Ngôn đã chia tay rồi.”

Mặt dì Thẩm trầm xuống, sắc mặt Mạnh Ngôn cũng khó coi.

Trong một bầu không khí vô cùng ngột ngạt, chúng tôi kết thúc bữa ăn.

Sau khi ăn xong, tôi cùng Mạc Dao, Mạnh Ngôn ngồi ở phòng khách, Khương Trác bị dì Thẩm gọi ra ngoài.

“Hướng Nhiễm, tôi biết cô hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh Ngôn." Giọng Mạc Dao mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng cô vì trả thù tôi mà làm như vậy, thật sự quá đáng, cũng quá tùy tiện.”

Trả thù?

Tôi quả thực muốn cười.

Nói thật, nếu không phải hôm nay gặp, tôi cũng sắp quên luôn cô ta rồi.

Mạnh Ngôn không nói gì, chỉ nhìn tôi, vẻ mặt đồng tình.

Tôi chậm rãi mở miệng: "Hết cách rồi, bạn nối khố của tôi vừa cao vừa đẹp trai, trong mắt chỉ có một mình tôi. Tôi cảm thấy loại bạn nối khố này, làm bạn trai, cũng rất thích hợp.”

Sắc mặt Mạc Dao xanh mét, gằn từng chữ: "Hướng Nhiễm, chuyện này không buồn cười.”

Tôi nhún vai không quan tâm.

Không lâu sau, Khương Trác đã quay lại.

Trước khi đi, Mạnh Ngôn giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, tránh mọi người tiến đến bên tai tôi, thấp giọng nói: "Anh có thể cùng em về quê, nhưng Khương Trác thì không thể nào. Ba cậu ta ở đây còn để lại một công ty chờ cậu ta thừa kế..."

Những lời này của hắn như nhắc nhở tôi.

Tôi rút tay ra, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tới trước mặt Mạnh Ngôn: "Đây là năm mươi vạn tôi nợ anh trước đây, trả hết rồi nhé."

“Chờ một chút.”

Khương Trác ngăn thẻ ngân hàng lại, nhìn về phía Mạnh Ngôn: "Năm mươi vạn của ai?"

[Bạn đang đọc Em gái mưa được edit và đăng tại Nhân Trí page]

14、

Mạnh Ngôn không nhận thẻ ngân hàng.

Có thể là nghe thấy động tĩnh của chúng tôi, dì Thẩm từ phòng ngủ đi ra.

Khương Trác cầm thẻ ngân hàng trong tay tôi, quay sang dì Thẩm, hỏi lại lần nữa: "Năm mươi vạn của ai?"

Lúc này, tôi cũng cảm thấy số tiền này có chút mờ ám.

Tôi thấy buồn cười.

Tiền này là khởi đầu để tôi vì Mạnh Ngôn phản kháng cha mẹ, cũng là nguyên nhân khiến trong cuộc tình này, tôi lần lượt thỏa hiệp.

Nếu như ngay cả đây cũng là giả, vậy tình cảm của tôi và hắn, có cái gì là thật?

Tôi nhìn chằm chằm mẹ con bọn họ, đêm nay, tôi muốn một đáp án.

Dì Thẩm mơ hồ giải thích: "Chính là tiền lương anh trai con kiếm được..."

“Là học phí và tiền nuôi dưỡng của mày." Mạnh Ngôn nói với Khương Trác, ánh mắt lại nhìn về phía tôi: "Tiểu Nhiễm, sau này anh tuyệt đối sẽ không lừa em nữa.”

Khương Trác không nói nữa, cầm thẻ ngân hàng, dắt tôi đi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một biểu hiện mỉa mai như vậy trên khuôn mặt cậu ấy.

Trên đường về, tôi hỏi cậu ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với số tiền đó.

"Sau khi tôi ra nước ngoài, ba tôi đã gửi tiền nuôi dưỡng và học phí trực tiếp vào thẻ của tôi. Vì một số lý do, tôi đã đưa số tiền này cho mẹ và bà không bao giờ trả lại cho tôi nữa."

Tôi hít vào một hơi, lúc này đã không còn lòng dạ nào suy nghĩ đến chuyện của Mạnh Ngôn.

Trong đầu tôi đều là, một đứa trẻ trung học cơ sở, trên người không một xu dính túi, thậm chí ngay cả học phí cũng không có, làm sao sống sót ở nơi đất khách quê người?

Số tiền kia, Mạnh Ngôn đưa cho tôi, nói đó là toàn bộ gia sản mấy năm hắn dốc sức đi làm, coi như sính lễ cưới tôi, một chữ hắn cũng không nhắc tới Khương Trác.

Dối trá.

“Thật ra thì cũng tốt, ban đầu tôi đã giữ đủ học phí, còn có trợ cấp của ông bà nội, tuy rằng ăn không đủ no, nhưng cũng không c..hết đói.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.

Cậu ấy chuyên chú lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía tôi, nhưng khi giao tiếp với tầm mắt của tôi, bỗng dưng thu hồi lại, miệng còn vụng về nói những chuyện lý thú, cũng không đề cập tới nỗi khổ mà mình đã phải chịu.

Tôi bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Đừng nhìn, lái xe chú ý an toàn.”

Cậu ấy “Ổ”, sau đó bĩu môi.

Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, trầm tư thật lâu, đột nhiên mở miệng: "Nếu như bạn nối khố của cậu và người mình thích có mâu thuẫn, cậu đứng về phía ai?"

Vấn đề này không khác gì vấn đề khó khăn muôn thuở “mẹ chồng nàng dâu rơi xuống nước cứu ai trước”, nhưng tôi muốn chọc cho tên mặt than nhỏ này vui vẻ.

Tôi cắn môi, giả vờ do dự.

Cho đến khi trong ánh mắt Khương Trác vừa lo lắng vừa khẩn trương.

Tôi cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Hiện tại, người tôi thích và bạn nối khố của tôi, là cùng một người."

15、

Người lớn thích, thường là, quên đi.

Khoảng cách giữa tôi và Khương Trác, không chỉ là khoảng cách giữa quê hương một nam một bắc, mà còn là khoảng cách giữa gia đình bình thường của tôi và công việc kinh doanh của gia đình cauna ấy.

“Tôi chuẩn bị mua vé ngày mốt...... về quê.”

Giọng tôi bình tĩnh vang lên nhưng nhịp tim tôi đập điên cuồng.

Khương Trác trầm mặc hồi lâu, nói: "Tôi sẽ đi tiễn chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-mua/phan-4-end.html.]

Tôi cười gật đầu, cố gắng không nghĩ tới sự mất mát chợt lóe lên trong lòng là gì.

Ngày hôm sau.

Đây là ngày cuối cùng tôi ở lại thành phố này.

Hôm nay, hiếm hoi lắm tôi mới có được giấc ngủ thẳng đến giữa trưa, cho đến khi bị tiếng đập cửa "đùng đùng" đánh thức, tôi còn có chút mơ mơ màng màng.

Tôi mở cửa, người đứng ở cửa chính là Mạc Dao.

Sau khi vào cửa, câu đầu tiên Mạc Dao nói là: "Cô cho rằng thủ đoạn của mình rất cao siêu sao?”

Tôi: "???

Có thể là biểu tình hoang mang của tôi quá rõ ràng, Mạc Dao chen vào phòng khách, nhỏ giọng nói với ta: "Tranh giành cô, chẳng qua chỉ là cách cạnh tranh giữa anh em bọn họ mà thôi!"

Chỉ thế thôi sao?

Tôi ngáp một cái, uể oải nhìn cô ta.

Nếu là tin tức khác, có lẽ tôi sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng chuyện này......

Anh em quan hệ không tốt chính là đối thủ cạnh tranh, nhỏ thì đồ chơi, tiền tiêu vặt, lớn thì tình thương của cha mẹ, bạn bè, người yêu, từ nhỏ đến lớn, cạnh tranh đã khắc sâu vào cốt tủy của bọn họ.

Tôi đã sớm suy đoán.

"Năm đó, A Trác đổi năm mươi vạn để được đến quê cô một chuyến, chúng tôi liền đoán được nơi đó có thứ quan trọng của anh ấy, cho nên Mạnh Ngôn mới thi vào trường đại học đó, cố ý tiếp xúc với cô."

Mạc Dao gằn từng chữ: "Mạnh Ngôn căn bản không thích cô.”

Hóa ra đó là lý do tại sao Giang Trác mất đi số tiền đó.

Tôi im lặng, không nói gì.

“Nhưng cô nói từ mười năm trước, đã không gặp lại A Trác.” Mạc Dao nở nụ cười đắc ý, "Xem ra người A Trác coi trọng, căn bản không phải cô! Còn năm mươi vạn kia...!”

Tôi không nghe cô ta nói hết, ngắt lời: "Còn có chuyện gì sao?”

Chuyện tiền bạc căn bản không khó đoán.

Mạnh Ngôn nói đó là sính lễ hắn đưa cho tôi.

Thử nghĩ sau khi Khương Trác trở về, phát hiện ra rằng số tiền nuôi dưỡng khiến cậu ấy chật vật sinh tồn ở nước ngoài đã bị người cậu ấy ghét nhất dùng để kết hôn với người cậu ấy quan tâm nhất...

Không thể không nói, hai người này thật sự rất ghê tởm.

Cô ta nhìn tôi không dám tin.

Tôi dừng một chút, nói: "Còn nữa, nhắc nhở cô một chút, nghe những gì cô vừa nói, có lẽ cô thích Mạnh Ngôn, đừng khăng khăng một mực với Khương Trác.”

Biểu tình của cô ta dần dần trở nên dữ tợn, sau đó lấy từ trong túi ra một chai, hắc về phía tôi.

Trong lòng tôi hoảng hốt, trong đầu hiện lên vô số loại hóa chất dược phẩm có tính ăn mòn rất mạnh, thân thể lại không kịp né tránh.

“Cẩn thận!”

Hai cái bóng từ ngoài cửa nhào vào, ngay sau đó tôi được bảo vệ vào trong một cái ôm tràn ngập mùi da thuộc.

Tôi nghe tiếng nước b.ắ.n tung toé.

Tôi đẩy Mạnh Ngôn đang che chở tôi ra, kéo Khương Trác đang chắn trước người tôi và Mạnh Ngôn, khẩn trương đến mức đầu ngón tay cảm thấy tê dại đặt trên bộ n.g.ự.c ướt sũng của cậu ấy, không dám chạm vào.

Khương Trác thế mà không sao cả, sờ n.g.ự.c mình một cái, rất bình tĩnh: "Chỉ là nước thôi.”

Chỉ là nước?

Tôi hung hăng vỗ cậu ấy một cái, cảnh cáo nói: "Lại kích động một lần thử xem?"

Khương Trác nghiêm mặt, không nói chuyện, quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Dao, ánh mắt hung ác trước nay chưa từng có, giống như sói nhe răng nanh.

Từ lúc Mạnh Ngôn bị tôi đẩy ra đã sững sờ đứng một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi và Khương Trác.

Tôi sửng sốt một chút, cúi đầu mới phát hiện, tôi vừa mới nắm tay Khương Trác còn chưa buông ra.

Nhưng nếu hắn nhìn như vậy, tôi cũng không buông ra, thấp giọng nói: "Mạnh Ngôn, đưa cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người.

Mạnh Ngôn đưa Mạc Dao đi.

16、

Ngày hôm sau, tôi về quê một mình.

Tôi mở một studio nhỏ.

Bận rộn hơn một năm và với kinh nghiệm làm việc ở công ty lớn, lần này tôi thực sự đã quản lý thành công cửa hàng nhỏ.

Sự nghiệp có chút khởi sắc, ba mẹ liền bắt đầu quan tâm vấn đề tình cảm của tôi.

Lúc này, tôi mới giật mình phát hiện, đã lâu không nhớ tới mọi chuyện có liên quan đến thành phố kia.

Thậm chí... đã lâu không liên lạc với Khương Trác.

[Dạo này có khỏe không?]

Đêm giao thừa, tôi gửi tin nhắn cho Khương Trác, giọng điệu khống chế ở quan hệ bạn bè không thân không xa.

Trong chốc lát, Khương Trác trả lời, giọng điệu như giải quyết công việc.

Tôi hít một hơi không khí lạnh lẽo của mùa đông, đưa tay khẽ vuốt mặt dây chuyền trước ngực, nghĩ thầm, nên như vậy.

Tình cảm có sâu đậm hơn nữa, hơn một năm không liên lạc, thế nào cũng sẽ nhạt đi, huống chi lúc ấy chỉ là mập mờ, rung động như có như không?

Nhưng mà trong lòng tôi, thế mà lại thấy trống trải...

Rất nhanh, năm mới đã qua, tôi ở phòng làm việc và những buổi hẹn hò do ba mẹ sắp xếp, không còn thời gian để nghĩ về những chuyện buồn đã qua.

À đúng rồi.

Tôi nhận nuôi hai con mèo sau khi nhắn tin cho Khương Trác.

Một trong số đó, dáng vẻ luôn nghiêm trang rất giống Khương Trác.

Tôi nghĩ tương lai là như vậy.

Một người, hai mèo, ba bữa, bốn mùa.

Cho đến ngày hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn, đó là số hiệu chuyến bay.

Trái tim tôi giống như nước đọng đã bình tĩnh gần hai năm, đột nhiên rộn nhịp.

Tôi nhanh chóng lái xe đến sân bay.

Ra khỏi sân bay, một dáng người cao lớn, lạnh đến run lẩy bẩy trong gió lạnh phương bắc.

Tôi bước lên và nhìn cậu ấy.

Cậu ấy vẫn không thay đổi chút nào, khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra một nụ cười yếu ớt, làn da trắng đến chói mắt.

Vẻ đẹp của cậu ấy, khiến tôi lùi bước trong chớp mắt.

“Hướng nữ sĩ." Cậu ấy gọi tôi lại.

(女士: nữ sĩ - thường dùng trong trường hợp ngoại giao)

Cách xưng hô xa lạ này khiến lòng tôi trầm xuống, chỉ gật đầu, không nói gì.

"Công ty chúng tôi chuẩn bị mở chi nhánh ở Bành Thị, tôi là tổng phụ trách chi nhánh, không biết có may mắn hợp tác với cô hay không?"

Tim tôi đập thình thịch.

Mũi mơ hồ cảm nhận được hương thơm của cam bergamot.

Trong lúc hoảng hốt, tôi giống như thấy được năm thi đại học, tôi lo âu bất an nhặt được một phong thư ở cửa, trên thư chỉ có bốn chữ:

[Chờ tôi trở về.]

Thư không ký tên, nhưng thoang thoảng mùi cam bergamot tươi mát.

Tôi vuốt mặt dây chuyền thỏ ngọc bọc trong thư.

Thỏ ngọc, bảng vàng đề tên, lời chúc phúc rất tốt đẹp.

Bắt đầu từ ngày đó, sợi dây chuyền kia trở thành bùa may mắn của tôi.

Hình như tôi đã đợi được.

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...