Em gái mưa - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:18:49
Lượt xem: 1,024

EM GÁI MƯA (2)

5

Ngày hôm đó, tôi mua vé máy bay nhanh nhất đến bệnh viện nhưng vẫn đến chậm.

Tôi gặp được ông nội, nhiều năm suy yếu lần này ông đã được bỏ đi tất cả ống dẫn trên người, trên xương gò má hiện ra một vệt đỏ nhưng vẫn còn có thể cười khanh khách mở miệng nói chuyện.

Khoảnh khắc đó bốn chữ "hồi quang phản chiếu" xuất hiện trong đầu tôi.

“Con về rồi, thật tốt.” Ông nội nhìn tôi, vươn tay ra.

Tôi bước lên, nắm lấy tay ông, trên mặt ông nở nụ cười, vui vẻ như một đứa trẻ.

Ông kéo tay tôi, nói với ba, ông ủng hộ lựa chọn của tôi, ông hy vọng sau này tôi và Mạnh Ngôn sẽ khỏe mạnh, để tôi về nhà thường xuyên...

Ông lẩm bẩm rất nhiều, tôi cúi đầu, cố gắng khống chế nước mắt.

Tôi không dám nói chuyện, sợ mở miệng ra sẽ khóc nức nở, chỉ có thể liên tiếp gật đầu.

“Mạnh Ngôn đâu? Không đi cùng con sao?” Giọng nói của ông đã yếu đi, tất cả chúng tôi đều biết, thời gian không còn nhiều.

Tôi thật sự không có cách nào để kể ra mâu thuẫn của chúng tôi với một người đang hấp hối, lấy cớ hắn có việc, sẽ tới ngay.

Ông cố hết sức gật đầu, sau đó không nói gì nữa, chỉ nhìn chúng tôi hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, ông nhìn về phía của, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Tôi biết, ông đang đợi Mạnh Ngôn.

Tôi nhớ lại khi còn bé, ông nội ôm tôi ra ngoài khoe khoang, bị một đám bạn cũ trêu ghẹo nên đính hôn từ nhỏ, ông nói với tôi: "Bé con của chúng ta sau này sẽ tìm một người con thích nhất, cũng thích nó nhất. Sau đó ông nội sẽ tự tay giao con cho nó, có được không?"

Nhưng ông không đợi được.

Tôi không thể tha thứ cho bất cứ lời chửi bới nào đối với ông nội, cuối cùng dừng bước, nhẹ nhàng nói với Mạnh Ngôn một câu: "Ông nội tôi, qua đời rồi."

Mạnh Ngôn ngây ngẩn cả người.

Hắn chưa từng tìm hiểu bệnh tình của ông nội, chỉ tự mình cảm thấy cả nhà tôi đều không ủng hộ chúng tôi, cảm thấy tôi năm lần bảy lượt vì ông nội về nhà, là vì ông nội giả bệnh để ngăn cản tôi ở bên hắn.

Vâng, ông nội tôi một năm vào phòng chăm sóc đặc biệt tới năm sáu lần, nhưng lần nào cũng nguy hiểm vạn phần, có ai đang yên đang lành mà vào phòng chăm sóc đặc biệt để chơi?

“Xin lỗi, Hướng Nhiễm, anh... "Hắn mở miệng, dường như muốn giải thích điều gì đó.

"Còn nữa, trước khi ông nội lâm chung, đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau." Tôi nói tiếp, giọng khàn khàn: "Cả nhà chúng tôi đều đồng ý cho chúng ta ở bên nhau..."

Mạnh Ngôn lộ ra vẻ mặt vui sướng, tôi nhìn ra được, hắn thật sự hạnh phúc.

“... Nhưng mà, lần này, người không đồng ý, là chính tôi.”

Tôi nói xong, vẻ mặt Mạnh Ngôn kinh ngạc.

Lúc này, trong lòng tôi không có một chút khoái cảm trả thù nào, rất bình thản: "Chúng ta chia tay đi.”

Mạnh Ngôn mở mồm nói gì đó, tôi không nghe rõ, giọng của hắn bị một tiếng reo hò to hơn lấp mất.

Mạc Dao ở phía sau reo hò nhào về phía một người dáng người cao lớn, tươi cười khéo léo, người đàn ông này nhìn có chút quen mắt, giọng cô ta phấn khích đến mức gần nửa sân bay đều nghe được.

Mười mấy người anh em của Mạnh Ngôn cũng vây quanh.

Tôi nhìn về phía Mạnh Ngôn, hắn lộ ra nụ cười xấu hổ.

Trong lòng tôi tự giễu, ha ha, hóa ra bọn họ là tới đón người kia?

Người kia cũng không có phản ứng với Mạc Dao, cậu ấy thuận thế lui sang bên cạnh một bước, nghiêng người.

Mạc Dao phanh không kịp, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Tôi phì một tiếng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Người đàn ông đó nhìn về phía tôi, tôi lịch sự gật gật đầu.

Cậu ấy chăm chú nhìn tôi thật kỹ, sau đó, hỏi một tiếng: "Chị gái?”

[Bạn đang đọc Em gái mưa được edit và đăng tại Nhân Trí page]

6、

Người đàn ông đó tiến về phía tôi.

Tôi mơ hồ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tươi mát của cam bergamot. (Cam Bergamot là loại trái cây thơm có kích thước của một trái cam, với một màu vàng tương tự như một trái chanh.)

Chỉ có một người gọi tôi như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, càng nhìn càng quen thuộc, đó là... Khương Trác.

Khi còn bé Khương Trác giống như một ông cụ non, không ngờ sau khi lớn lên, lại có dáng vẻ tươi sáng như vậy.

Tôi nhìn cậu ấy, trong đầu chậm rãi nhớ tới bánh bao trắng.

Tên bánh bao trắng kia ngày nhỏ lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đi giày da, sạch sẽ, tóc cũng chải gọn gàng. Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cậu ấy rất được người lớn yêu thích.

Thế nhưng, tên nhóc con được người lớn yêu thích đó vĩnh viễn không thể hoà nhập được vào tập thể. Khương Trác bị tất cả bạn cùng lứa xa lánh, nhưng cậu ấy dường như không quan tâm.

Mỗi ngày dọn dẹp sạch sẽ, ngồi ở trước cửa nhà, tay cầm album ảnh xem cả ngày. Vì thế người lớn càng thích cậu ấy thì trẻ con cũng càng ghét cậu ấy.

Tôi và Khương Trác quen biết, hoàn toàn bất ngờ.

Chúng tôi ở không xa, nhưng chênh nhau ba tuổi, là một khoảng cách lớn.

Khi đó trong lòng tôi rất khinh thường đối phó với những kẻ ấu trĩ. Cho nên Khương Trác đối với mà nói, chỉ là truyền thuyết nghe tên mà không thấy người.

Ngày đó, tan học, tôi chạy điên cuồng trên đồng ruộng như thường ngày, sau đó nhìn thấy trong ao có nột tên bánh bao trắng đang vùng vẫy.

Có người rơi xuống nước.

Khi đó tôi cũng là nghé con mới sinh không sợ hổ, một tay túm cỏ dại trên bờ, treo nửa người xuống nước, tay kia vươn xuống túm lấy tên nhóc kia.

Cây cỏ dại kia không chịu nổi trọng lượng của hai chúng tôi nên bật gốc, thiếu chút nữa tôi cũng rơi xuống ao.

May là, vào giây phút cuối cùng tôi ôm được một tảng đá bị vùi trong bùn, hai chúng tôi lên bờ, rất chật vật.

Nói thật, nếu là hiện tại, chắc chắn là tôi không dám làm như vậy vì tôi không biết bơi.

Chuyện kia đại khái là bí mật nhỏ trong lòng hai chúng tôi.

Sau khi về nhà, tôi không dám nói cho ba mẹ biết đại sự tôi đã làm, quần áo thấm nước và móng tay gãy bật m.á.u chỉ đổi lại được một trận no đòn.

Chỉ là từ sau ngày đó, sau lưng tôi sẽ có thêm bánh bao trắng, đuổi thế nào cũng đuổi không đi, luôn miệng gọi “chị gái”, gọi đến mềm lòng.

Bánh bao trắng đó theo tôi mười năm, từ khi tôi học năm nhất tiểu học đến năm tôi lến lớp 10.

Sau đó, đột nhiên biến mất.

Hiện tại, người đã biến mất gần mười năm kia, đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi nở nụ cười nhẹ.

Không có niềm vui gặp lại sau bao ngày xa cách, tôi cố gắng giải tỏa những suy nghĩ của mình nhưng chúng càng trở nên rối rắm hơn.

Cuối cùng nhìn người đang đứng trước mặt, tôi nhịn rất lâu mới nói một câu: "Khương Trác, sao cậu lại đi bộ bằng tay và chân như vậy?"

Cậu ấy đỏ mặt.

7、

Cho đến lúc ngồi lên xe Khương Trác, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ đến hít thở không thông, hận không thể xuyên trở về mấy phút trước để tự huỷ.

“Mạnh Ngôn... là anh trai tôi." Cậu ấy chủ động giải thích.

“Cái gì?”

“Cùng mẹ, khác cha." Cậu ấy bổ sung.

Lúc này, tôi mới giật mình.

Mạnh Ngôn chưa bao giờ nhắc tới người nhà trước mặt tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi nói về chủ đề này, sắc mặt hắn đều rất bi thương. Tôi thậm chí còn cho rằng trong nhà hắn chỉ có một mình hắn, kết quả hắn rõ ràng có nhà, nhưng tại sao lại chưa bao giờ đề cập tới?

“Muốn đi đâu?”

Suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo trở lại.

Nhà là do Mạnh Ngôn thuê, tôi không muốn quay lại, lần này quay lại, là để xin nghỉ việc.

“Tìm đại một khách sạn đi.”

Nghỉ việc chỉ cần một tháng, thuê phòng trọ cũng phiền toái.

“Chị ở một mình, phải cân nhắc tính an toàn của khách sạn, tình hình vệ sinh, trình độ phục vụ, không thể tìm đại được.” Khương Trác cau mày phản đối.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Khương Trác, cậu ấy còn nói: "Tôi cũng vừa mới trở về, hay là bây giờ chị đi cùng tôi về nhà cất đồ, nghỉ ngơi hồi phục một chút, rồi tính tiếp, được không?"

Tôi do dự.

Về lý, tôi biết cậu ấy nói đúng.

Nhưng về tình, tôi không muốn gặp Mạnh Ngôn.

Cậu ấy lái xe, nhìn về phía trước, nhưng dường như có thể cảm nhận được tầm mắt của tôi, lại mở miệng: "Tôi ở cùng mẹ, nghe nói Mạnh Ngôn dọn ra ngoài lâu rồi, không gặp được đâu.”

Đúng rồi, Mạnh Ngôn vẫn luôn cùng tôi thuê nhà, tôi cũng không thấy hắn về nhà nào.

Mẹ của Khương Trác họ Thẩm, tôi gọi bà là dì Thẩm.

Năm đó dì Thẩm là người mẹ xinh đẹp nhất trong hẻm nhỏ của chúng tôi, trang điểm sắc xảo, váy dài, có vẻ không hợp với thời đại đó.

Những năm đó, tôi và dì Thẩm tiếp xúc cũng không nhiều.

Tùy tiện đến thăm hỏi, có thích hợp không nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-mua/phan-2.html.]

Tôi thấy d.a.o động rồi.

“Không sao." Đèn đỏ, Khương Trác dừng xe, quay đầu nhìn tôi: "Chị là ân nhân cứu mạng của tôi, không có gì không tốt cả.”

Tôi sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, dở khóc dở cười: “Nhóc con, đừng khoa trương như vậy...”

Nói được một nửa, tôi dừng lại, xấu hổ nhỏ giọng nói một câu xin lỗi.

Khương Trác trong trí nhớ của tôi, vẫn là cậu bé áo trắng quần đen, tuổi còn nhỏ, nhưng suốt ngày nghiêm mặt, trêu chọc một chút sẽ đỏ mặt.

Đối mặt với thanh niên cao lớn đáng ngưỡng mộ trước mắt này, tôi nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với cậu ấy cả.

Khương Trác cũng không nói tiếp.

Mùi thơm ngát nhàn nhạt của cam bergamot tràn ngập bên trong xe, trong bầu không khí xấu hổ này, tôi không nói gì để từ chối nữa, nghĩ thầm chào hỏi người lớn xong sẽ đi ngay.

Nhà Khương Trác ở vùng ngoại ô, là một biệt thự nhỏ.

Khi chúng tôi đến nhà cậu ấy, chẳng có ai cả.

Nghĩ đến đoàn người đón máy bay ở sân bay kia, trong lòng tôi không hiểu sao cảm thấy có chút không thích hợp.

8、

Tôi nhìn thấy trên gương mặt Khương Trác nhanh chóng xuất hiện sự mất mát, sau đó lại nở nụ cười khéo léo, bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau đó, vẫn không có ai trở về.

Tôi và Khương Trác ngồi ở phòng khách hàn huyên tình hình gần đây, sau đó trầm mặc thật lâu.

Xa cách mười năm, khiến chúng tôi căn bản không tìm được đề tài có thể trò chuyện.

Không khí càng lúc càng ngượng, Khương Trác đột nhiên hỏi: "Muốn tham quan phòng tôi một chút không?"

Tôi tò mò về những gì cậu ấy thời gian qua nên đồng ý.

Khương Trác mở cửa, ý bảo tôi vào trước.

Có thể nhận ra chất lượng cuộc sống của chủ nhân căn phòng này không thấp.

Căn phòng tràn ngập ánh nắng, bên ngoài có một ban công nhỏ, trong phòng toàn là trang phục bóng đá, máy chơi game, ngôi sao bóng đá, không thiếu cái gì, thậm chí còn có áp phích của nữ minh tinh.

“Cuộc sống sinh hoạt rất phong phú.” Tôi chế nhạo nói, quay đầu lại thì thấy Khương Trác đứng ở cửa, không bước vào trong.

“Sao vậy?”

“Không có việc gì, tôi nhầm rồi, đây không phải phòng tôi.”

Khương Trác lại lộ ra nụ cười, nhưng tôi lại cảm giác, nụ cười này, rất miễn cưỡng.

Tôi không hỏi nhiều, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Nhưng mà mới vừa đi nửa đường, toii đột nhiên nhìn thấy dưới giường hình như lộ ra một đường viền trắng, vô cùng quen mắt.

Tôi gọi Khương Trác lại, chỉ về phía bên kia: "Đây là quyển album ngày đó?"

Khương Trác nhìn theo tầm mắt của tôi, sau đó đi vào phòng khách.

Album ảnh, giấy khen, đá......

Khương Trác lấy từng thứ dính đầy bụi từ gầm giường ra.

Đó là đồ của Khương Trác, tôi nhận ra quyển album và viên đá kia, là tôi tặng.

Ngoài phòng khách có tiếng mở cửa.

“A Trác về rồi sao?”

Một giọng nữ từ xa đến gần, sau đó dừng lại ở cửa phòng khách.

“Dì Thẩm.”

Tôi xấu hổ gọi một tiếng.

Dì Thẩm vẫn giống như lúc còn trẻ, ngăn nắp xinh đẹp, trên người thoang thoảng mùi hương hoa nguyệt quý.

Bà nhìn tôi một cái, gật gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Khương Trác: "Con làm cái gì vậy? Bụi bặm bay đầy nhà, lát nữa anh con về ở, còn phải dọn dẹp.”

Khương Trác dừng lại.

Cậu ấy kéo lê thân thể dính đầy bụi bặm, cứ như vậy ngồi dưới đất, nhìn về phía cửa, gằn từng chữ: "Đây là phòng tôi, ba tôi cho tôi.”

“Nhà của tao, tao muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp như thế đó, còn chưa tới phiên mày lắm miệng." Dì Thẩm cau mày: "Là tao nuôi mày lớn, lúc nào cũng ba, đồ vô ơn, đồ không có lương tâm.”

Tôi nhìn thoáng qua căn phòng này, đây là phòng ngủ có ánh nắng đẹp nhất trong nhà, có thể nhìn thấy được, trước khi ba mẹ ly hôn, Khương Trác ở trong căn nhà này rất được cưng chiều.

"Mau dọn dẹp đi. Chiếc giường gấp mày mua chút nữa sẽ đến, mấy ngày tới mày có thể vui vẻ trong phòng dành cho khách.”

Dì Thẩm vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ chính,: "Dù sao mấy ngày nữa mày cũng phải đến công ty ba làm việc, đừng lăn qua lăn lại.”

Tôi biết rõ, phòng ngủ của Mạnh Ngôn, ít nhất cũng bỏ trống ba năm rồi.

Căn phòng như vậy, Khương Trác cũng không ở được? Phải ngủ phòng dành cho khách sao?

Khương Trác sững sờ một lát, sau đó lại lộ ra nụ cười khéo léo, nhẹ giọng nói: "Được.”

Tôi nhịn không được vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không sao chứ?"

Khương Trác nhìn về phía tôi, ánh mắt dần mờ mịt, nói một tiếng: "Chị gái, không sao đâu.”

Khóe miệng cậu ấy hơi cong lên, khiến tôi càng thêm đau lòng.

Mấy năm nay, rốt cuộc cậu ấy chịu bao nhiêu tủi nhục, mới có thể biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác xưa như vậy?

9、

Toii mang theo Khương Trác rời khỏi nhà họ Khương.

Mãi cho đến khách sạn, Khương Trác còn ôm album ảnh và viên đá, có chút thất hồn lạc phách.

Tôi cố ý trêu chọc: "Lần này tôi không cần quan tâm vấn đề an toàn.”

Cậu ta giật giật khóe miệng, trên mặt mơ hồ lại có thể nhìn thấy nụ cười.

Tôi vỗ vỗ ót cậu ấy: “Lúc không muốn cười thì đừng cười, không cần phải hiểu đạo lý như vậy, để tôi dạy cậu nhé?"

Khóe miệng Khương Trác hạ xuống, sự mất mát lập tức biểu hiện trên gướng mặt, tôi lại cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Mẹ tôi không thích tôi." Cậu ấy nói, giọng điệu bình tĩnh, mặt không chút thay đổi: "Mạnh Ngôn vẫn luôn cướp đồ của tôi, ngay cả chị gái cũng thiếu chút nữa bị cướp rồi.”

Tôi mỉm cười, đã lớn như vậy, còn bắt chước trẻ con mắng vốn.

“Quyển album kia, là ảnh chụp chung của tôi và chị gái, chắc chắn hắn đã xem qua.

Lúc này, tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Ngôn.

Đó là ở một lớp học công cộng.

“Hướng Nhiễm, cậu nhìn người kia, có phải đang nhìn cậu không?" Tôi nhìn theo ngón tay bạn cùng phòng, thấy một nam sinh, nhìn tôi chằm chằm, người đó chính là Mạnh Ngôn.

Trong khoảnh khắc tầm mắt đối diện, hắn cúi đầu, cầm di động ấn.

Tôi nhíu mày, nhưng cũng không để ý.

Sau đó tan học, ở căn tin, sân thể dục, thậm chí dưới lầu ký túc xá, chỗ nào cũng ngẫu nhiên gặp được nam sinh kia, tôi bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Vì thế khi gặp lại hắn ở thư viện, tôi ngăn hắn lại.

Lúc ấy, Mạnh Ngôn biểu hiện vô cùng hoảng hốt, luôn miệng xin lỗi rồi lấy ra một tấm ảnh.

Người trong ảnh, có chút giống tôi, nhưng lại rõ ràng không phải tôi.

Hắn nói hắn nhận lầm người.

Tôi tin điều đó.

Nhưng thật sự có người này sao?

Ít nhất quen biết nhiều năm như vậy, tôi chưa từng nhìn thấy người như vậy tồn tại ở bên cạnh hắn.

Sau đó, chính là xin lỗi, mời cơm, kết bạn Wechat, hắn đến tôi đi, cuối cùng phát triển thành theo đuổi.

Bây giờ, tôi nhận ra rằng mối quan hệ này có thể không đơn giản từ khi bắt đầu.

Tôi lại vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ một chút, tâm tình bỗng nhiên nặng nề đến có chút không thở nổi.

“Chị gái, thứ chị đeo trên cổ là gì?”

Tôi giật mình, buông lỏng tay ra, cởi dây chuyền để ở trước mặt cậu ấy, là một viên ngọc hình thỏ tinh xảo.

“Là bùa may mắn.”

Đó là lúc tôi bất lực nhất, thấp thỏm nhất, nhận được quà tặng này. Đeo nó, tôi có thể vượt qua không ít khó khăn nguy hiểm, cho nên cũng tạo thành thói quen sờ sờ nó khi tâm tình d.a.o động, nó luôn có thể làm cho tôi cảm thấy yên tâm.

Khương Trác nhìn chằm chằm thỏ ngọc, có chút bất mãn: "Vậy mà chị vẫn xui xẻo vì gặp phải Mạnh Ngôn.”

"Anh bạn nhỏ, thật xấu xa." tôi thu mặt dây chuyền lại, bất đắc dĩ chọc chọc trán Khương Trác, mắng một câu: "Bản thân mất hứng, cũng không cho tôi cao hứng hả?"

“Dù sao hai người cũng chia tay rồi.”

Tôi nhìn lỗ tai trắng nõn của Khương Trác từ từ ửng đỏ, thần kỳ thay, tâm trạng chán nản của tôi cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Có lẽ gặp được Mạnh Ngôn, thật sự là bất hạnh của tôi, nhưng với sự phù hộ của thỏ ngọc, tôi tin rằng mọi điều bất hạnh sẽ qua nhanh thôi.

“Rảnh thì cùng tôi quay về lấy đồ đi.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...