Em gái mưa - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:40:54
Lượt xem: 270

EM GÁI MƯA (1)

Lần đầu tiên nhìn thấy "Thư viện 30 giây", tôi đã nghĩ đến "em gái mưa" của bạn trai mình.

(Thư viện 30 giây: là một bài viết ẩn danh trên Zhihu, kể về mối tình 8 năm của một cô gái, khi cả hai đang có mối quan hệ tốt đẹp thì cô gái phát hiện bạn trai mình có mối quan hệ với tình cảm mập mờ kéo dài đã một năm với một cô gái khác – sau bộ này có thể mình sẽ edit luôn câu chuyện đó, nếu đủ raw)

Điều khác biệt là bạn trai tôi không hề giấu giếm tôi, tôi luôn biết mối quan hệ của hai người bọn họ thân thiết đến mức nào.

Sự thẳng thắn của bạn trai khiến tôi cho rằng nếu hắn đã chọn ở bên tôi thì mối quan hệ của hắn với cô gái kia là trong sạch.

Nhưng gần đây, cảm giác tồn tại của người bạn tâm giao này, càng ngày càng mạnh.

1

Ngày đó, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi ngửi thấy một mùi thịt nướng và mùi nước hoa, mùi dầu mỡ trộn lẫn ngọt ngào, khiến người ta khó chịu.

Tôi trở mình dưới đống chăn lông quần áo trên sô pha, lại ngửi được mùi da thuộc thuộc, là Mạnh Ngôn đã trở về.

Hắn nhìn thấy tôi trên ghế sofa thì lùi lại vài bước, như thể bị sốc.

Động tác dứt khoát này, khiến tôi hoàn toàn tỉnh, giật mình nhìn hắn: "Anh sao vậy?"

Mạnh Ngôn đơ người đứng đó, một lúc lâu mới nói: "Anh đi tắm trước đây.”

Nói xong hắn đi ngay vào phòng tắm.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa mới bắt đầu thì chiếc điện thoại bị rơi xuống sàn nhà của hắn cũng có tín hiệu, nó ở chế độ rung.

Nghĩ rằng hôm nay Mạnh Ngôn có chút khác thường, ma xui quỷ khiến, tôi cầm lấy chiếc điện thoại kia.

Là thông báo nhắc nhở “sự quan tâm đặc biệt của bạn vừa đăng Weibo!”

Quan tâm đặc biệt?

Đó không phải tôi, vì căn bản tôi không sử dụng Weibo nhiều.

Ngay lúc tôi nhìn chằm chằm màn hình suy tư thì Mạnh Ngôn lau tóc từ phòng tắm bước ra.

Tôi vô thức ném điện thoại của hắn vào đống quần áo hắn thay ra.

Hắn nói: "... Vừa rồi anh không chú ý em ở trên sô pha, mùi khiến em khó chịu à?"

Tôi lắc đầu.

Tôi là một nhà pha chế nước hoa và rất nhạy cảm với các mùi hương. Mạnh Ngôn vì quan tâm đến cảm nhận của tôi nên việc đầu tiên mỗi lần về nhà chuyện đều là tắm rửa, cho đến trên người không có bất kỳ mùi vị nào mới có thể tới gần tôi. Đó từng là hành động khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng mà, hôm nay hắn lại không cẩn thận để lộ.

Ngoài mùi t.h.u.ố.c lá và mùi da thuộc của hắn còn có một mùi nước hoa ngọt ngào.

Sự ngọt ngào kia xen lẫn sự lảng tránh của hắn trong một năm qua khiến các ký ức hiện lên trong đầu tôi, làm tôi trằn trọc.

Tôi ngồi dậy, Mạnh Ngôn đã ngủ.

Tôi nhìn về phía điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Điện thoại của hắn, tôi chưa bao giờ động vào, nhưng lần này, tôi bắt đầu tò mò.

Tôi thử vài lần, cuối cùng thành công nhập chín phím tên Mạnh Ngôn giải mật khẩu, nhấn vào Wechat.

Khi Weibo mà tôi đặc biệt quan tâm lọt vào mắt tôi, trong lòng tôi tắc nghẽn.

[Anh Ngôn của tôi và thú bông cùng trở về~đã hai năm không có ai gắp thú bông cho tôi rồi~PS: Không hiểu nổi loại sinh vật gọi phụ nữ này, sao lại thích nước hoa? Hôm nay tôi đã thử, thật hôi quá!]

Tôi cau mày, nhấn vào hình minh họa Weibo. Hình ảnh là Mạnh Ngôn đứng trước máy gắp thú bông, ôm vai người phụ nữ ôm thú bông, cười rất vui vẻ.

Đó là Mạc Dao.

Tôi cầm điện thoại, lướt dần xuống, bàn tay không tự chủ được cầm dây chuyền trên cổ, cố gắng lấy dũng khí.

[Tâm tình không tốt, cảm ơn anh Ngôn cùng em uống rượu.] Ảnh chụp Mạnh Ngôn và Mạc Dao chạm cốc.

[Đêm hôm khuya khoắt, leo núi? Cũng chỉ anh Ngôn có thể nghĩ ra!] kèm theo hình ảnh bóng lưng Mạnh Ngôn đi trên bậc thang tối tăm.

……

Suốt một năm, mỗi một đêm Mạnh Ngôn về nhà muộn, bóng dáng của hắn và cô ta đều xuất hiện trên Weibo này.

Tôi mở Wechat, nhấn vào hộp thoại của Mạc Dao, bên trong tràn ngập chuyện lý thú mỗi ngày đều chia sẻ, hẹn uống rượu, hẹn du lịch... Mỗi ngày, họ đều liên lạc với nhau.

Tôi nắm chặt điện thoại, không thể diễ tả được cảm giác lúc này, chỉ là, có chút hít thở không thông.

Tôi vốn đã có chút đãng trí, vô thức lật mở điện thoại, cố gắng tìm kiếm bằng chứng trong hàng ngàn lời họ nói rằng trong lòng Mạnh Ngôn không có cô ta, lại sợ nhìn thấy chứng cứ bị phản bội...

Cho đến khi tôi lật lại lịch sử trò chuyện của hai người họ từ một năm trước, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tên mình.

[Tiểu Nhiễm hoài nghi quan hệ của em với anh, vẫn nói xấu em, cũng không cho anh ra ngoài với em, uống rượu với bạn bè còn phải lén lút, thật sự khôi hài.]

[Anh lấy đại một cái cớ gì đó đi, tới nhanh nhanh, bạn bè đang chờ anh đấy, trọng sắc khinh bạn là em giận đó.]

[Được, anh đã nói ra ngoài uống rượu xã giao, em nhắc mấy người kia đừng để lỡ miệng nhé!”

[OK]

Tôi vuốt mu bàn tay, nhớ tới đêm hôm đó, lúc tôi đi truyền dịch một mình, không cẩn thận kéo kim tiêm trên mu bàn tay xuống, mơ hồ vẫn cảm thấy đau.

2

Mạc Dao là bạn bè tốt của Mạnh Ngôn, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mạc Dao là một năm trước. Mạc Dao một cô gái tùy tiện, không quá để ý tiểu tiết, nếu có chuyện gì khiến bạn không vừa mắt, bạn cứ việc nói, cô ta sẽ không để ý.

Trên đường cùng Mạnh Ngôn đi gặp bạn bè, hắn nhắc đến Mạc Dao với giọng điệu thân mật. Nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không ý thức được vấn đề này, chỉ cảm thấy có một chút khó chịu sâu trong lòng.

Từ khi rời khỏi nhà, cùng Mạnh Ngôn đi tới thành phố này, hắn giống như vạch ra một giới hạn giữa chúng tôi, một bên là quá khứ của hắn và bọn họ, bọn họ là một nhóm. Một bên, chỉ có mình tôi.

Lúc đến cửa phòng, một người phụ nữ mặc áo thun quần jean rộng thùng thình, thân hình nhỏ gầy nhào tới. Tôi dường như ngửi được mùi thơm trúc đào thoáng qua trên người cô ta.

Quay đầu lại, đã thấy cô ta đã nhảy lên người Mạnh Ngôn, hai chân quấn lấy eo hắn, dùng tay thân mật gõ đầu hắn.

Mạnh Ngôn cũng không thèm để ý, thậm chí sợ cô ta ngã xuống, còn cẩn thận đưa tay nâng đùi cô ta, hai người hi hi ha ha cười ầm ĩ.

Đó chính là Mạc Dao.

Thấy bạn trai mình và người phụ nữ khác thân mật như vậy, ai lại không khó chịu, tôi nhíu mày.

"À, anh em bọn em chơi quen rồi, chị dâu sẽ không để ý chứ?"

Mạc Dao cười giải thích, nhưng không xuống khỏi người Mạnh Ngôn.

Không đợi tôi trả lời, Mạnh Ngôn bế cô ta lao về phía bàn cơm, bầu không khí giữa hai người, bạn bè xung quanh đều có vẻ quen thuộc lắm, khiến tôi giống như người ngoài cuộc.

Tôi đưa tay lướt qua mặt dây chuyền trên ngực, tỉnh táo lại, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ngôn.

“Wow, anh Ngôn, Tiểu Nhiễm nhà anh hôm nay ăn mặc thật lộng lẫy, như lên sân khấu vậy, nhìn cách ăn mặc này," Mạc Dao đụng vai Mạnh Ngôn, sau đó cười nói với tôi: "Thật ra đi gặp bọn họ không cần phải trang điểm đặc biệt, một đám người thô lỗ, nhìn em này, cũng chẳng thèm trang điểm luôn.”

Tôi nhìn cặp lông mày tô vẽ tỉ mỉ của cô ta, động tác trên tay dừng lại một chút, cười cười không nói gì.

Cô ta quay đầu lại kêu mọi người uống rượu dùng bữa, biểu hiện như là nữ chủ nhân.

Bữa cơm đó, chỉ có một mình tôi không thoải mái.

Sau khi về nhà, tôi và Mạnh Ngôn có một trận cãi vã lớn nhất kể từ khi quen biết.

"Anh ở quê em cùng em hai năm, thật vất vả mới trở lại nơi này, em thế mà vì bạn bè của anh lại giận dỗi anh?"

Mạnh Ngôn thất vọng, nói: "Chả trách Mạc Dao không thích chơi với con gái, con gái bọn em đúng là là suốt ngày không có việc gì làm.”

Hắn một mình trở về phòng dành cho khách, tôi kinh ngạc ngồi ở bên ngoài.

Mạnh Ngôn theo đuổi tôi suốt bốn năm đại học.

Ngày tốt nghiệp, tôi đồng ý lời tỏ tình của hắn, cũng đưa ra một điều kiện, tôi không lấy chồng xa.

Mạnh Ngôn đồng ý, hắn theo tôi cắm rễ ở quê tôi, dốc sức theo tôi tròn hai năm, đưa tất cả tiền lương tích góp ủng hộ tôi khởi nghiệp. Sau đó, tôi khởi nghiệp thất bại, làm mất sạch tiền đầu tư của hắn.

Đó là cái hố đen nhất trong cuộc đời tôi, cũng là lúc tôi chán chường nhất. Lúc đó, hắn cầu hôn tôi.

Từ đó về sau, tôi tin chắc mình đã không chọn sai người, hơn nữa dưới sự phản đối mạnh mẽ của người nhà, tôi khăng khăng cố chấp đi theo hắn đến thành phố của hắn.

Nghe hắn nhắc tới chuyện hai năm hắn vứt bỏ cuộc sống của mình làm bạn với tôi, trong lòng tôi cảm thấy áy náy, mềm lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/em-gai-mua/phan-1.html.]

Theo bản năng, tôi sờ sờ mặt dây chuyền, đi vào phòng khách, ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ cảm thấy, anh đã có bạn gái, giữa anh và người khác phái đừng để xảy ra hiểu lầm... Sau này đừng thân mật với cô ấy như vậy, được không?"

Tôi biết hắn không ngủ, nhưng hắn cũng không trả lời.

Trong phòng im lặng thật lâu, sau đó vang lên thanh âm thiếu kiên nhẫn của hắn: "Đã biết.”

Sau đó, Mạnh Ngôn cũng không gặp Mạc Dao, mỗi lần về nhà muộn chỉ nói là xã giao, tôi cảm thấy không có gì mà không yên lòng cả.

Tôi cho rằng, chuyện này đến đây, coi như là chấm dứt.

Nhưng mà, chuyện xảy ra đêm nay giống như đang giễu cợt tôi, tất cả chỉ là tôi tự cho là như vậy mà thôi.

3

Tôi đánh thức Mạnh Ngôn, đưa di động cho hắn.

Mạnh Ngôn trầm mặc thật lâu, hỏi tôi: "Cô ấy chỉ là bạn nối khố của anh, giữa nam nữ, không thể có tình bạn đơn thuần sao?"

Hắn nói xong, cầm gối đi vào phòng dành cho khách.

Lại là chiến tranh lạnh.

Cho dù tôi nói bao nhiêu lần, hắn vẫn không hiểu. Tôi có thể không hoài nghi quan hệ giữa hắn và Mạc Dao, nhưng tôi để ý chuyện hắn giấu giếm tôi, còn có thái độ rõ ràng hắn đã có bạn gái, nhưng đối với người khác phái lại không có chút né tránh.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được sự mệt mỏi trào ra tận đáy lòng.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

“Tiểu Nhiễm, về nhà một chuyến, gặp ông nội một lần...”

Tôi cúp điện thoại, nhớ tới thanh âm run rẩy của ba ở đầu dây bên kia, trong lòng hiện ra dự cảm xấu.

Tôi nắm chặt sợi dây chuyền kia, trái tim hoảng hốt thoáng ổn định lại, tôi muốn về nhà, càng nhanh càng tốt!

Tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Mạnh Ngôn kéo tôi lại, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt giàn giụa chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ không rõ.

“Mạnh Ngôn, ông nội vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi...”

“Không sao đâu, Hướng Nhiễm. Chúng ta trởi về, chúng ta sẽ lập tức cùng nhau trở về.”

Mạnh Ngôn đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi. Hắn trấn an tôi, sau đó đặt hai vé máy bay, trở về phòng khách thay đồ, xếp cho tôi mấy bộ quần áo.

Có hắn ở bên cạnh xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, tôi cũng từ từ tỉnh táo lại.

Ta buông mặt dây chuyền ra, khoảng khắc đó, cảm thấy những chuyện không thoải mái phát sinh trước đó đều có thể vứt ra sau đầu.

Tôi giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi ở bến tàu xa lạ, cho dù sóng biển cuồn cuộn, còn hắn giống như một chiếc neo thuyền kéo tôi thật chặt, trong lòng tôi rất yên ổn, ấm áp.

Nhưng tôi quên mất.

Hắn ấm áp, chưa bao giờ đối với một mình tôi, điện thoại của hắn lại vang lên.

“Anh Ngôn, tới chỗ cũ đón em, em uống rượu không lái xe được.”

Tôi còn chưa kịp hỏi Mạnh Ngôn, đã bị hắn bị chất vấn: "Ai bảo em động vào điện thoại của anh?"

Khuôn mặt hắn lập tức bị xụ xuống.

Tôi trả lại điện thoại cho hắn, không nói lời nào.

Mạnh Ngôn giật lấy di động, lật qua lật lại, mắt thường có thể thấy được hắn thở phào nhẹ nhõm: "Không phải, Tiểu Nhiễm, trong này anh có tài liệu mật của công ty..."

Tôi gật đầu, không nói gì.

Trong điện thoại có cái gì, chúng tôi đều biết, nhưng tôi thật sự không có sức lực, cũng không muốn cùng hắn phát sinh bất cứ tranh cãi nào nữa.

"Tiểu Nhiễm..." Mạnh Ngôn kéo vali, dừng bước: “Sáng mai còn có chuyến bay, hay là ngày mai chúng ta hãy về?"

“Mạnh Ngôn, ông nội ở phòng chăm sóc đặc biệt chờ em.”

Tôi xoay người, nhìn về phía hắn, cảm thấy người trước mắt này, xa lạ đến đáng sợ.

Hắn không nói gì, trầm mặc đi theo tôi trong chốc lát, chuông điện thoại vang lên.

Tôi cầm điện thoại lên mở loa ngoài.

“Anh Ngôn, ở đâu vậy? Mau tới đây, có thể uống một ly.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói say khướt của Mạc Dao.

“Anh không qua được... " Mạnh Ngôn nhìn tôi một cái: "Người nhà Tiểu Nhiễm vào phòng chăm sóc đặc biệt, bọn anh chuẩn bị trở về thăm.

“Được, không sao đâu. Bạn gái quan trọng hơn bạn bè, em hiểu, em ở quán bar ngủ một đêm cũng được.”

Bên kia cúp máy.

Tôi đưa di động cho Mạnh Ngôn, thấy rõ sự chần chừ trong mắt hắn. Hắn nói: "Tiểu Nhiễm, anh không yên tâm...”

Tôi cảm thấy hết sức mệt mỏi, không muốn tranh cãi, cầm lấy đồ đạc của mình, tông cửa xông ra.

4

Bốn tiếng sau, tôi xuống máy bay.

Sau khi khởi động máy, trong điện thoại chỉ có một tin nhắn: [Tiểu Nhiễm, anh không kịp lên máy bay, em đi trước đi.]

[Hiểu rồi.]

Sau khi gặp ông nội, tôi gọi lại số điện thoại đó.

Điện thoại được kết nối, đầu kia là giọng của Mạc Dao, giọng nói nghe không rõ lắm.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Bảo Mạnh Ngôn nghe điện thoại.”

[Anh Ngôn? Anh Ngôn đang ngủ, à...... Cô tìm tìm anh ấy? Anh Ngôn! Tỉnh lại, có có một cô gái tìm anh!”

Tôi nghe bên kia truyền đến tiếng ngáy vô cùng quen thuộc, cúp điện thoại.

Tôi cố nén lửa giận, lại nhắn tin: [Tỉnh lại đi, ông nội không ổn rồi.]

Màn hình tắt, tôi tựa vào hành lang bệnh viện, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cuối cùng thì Mạnh Ngôn cũng không tới.

Hai tuần sau, gia đình tôi tổ chức xong tang lễ của ông nội, tôi lại trở về quê của Mạnh Ngôn.

Khi tôi đi ra đến sảnh, nhìn thấy Mạnh Ngôn mang theo một đám bạn bè chờ ở cửa, tôi sửng sốt một chút.

“Tiểu Nhiễm, em đã trở lại.” Giọng hắn hơi khàn.

Tôi tránh ánh mắt của hắn.

Hai tuần nay, chúng tôi hầu như không liên lạc với nhau.

Mạnh Ngôn đi tới bên cạnh tôi, vươn tay muốn ôm vai tôi.

Tranh cãi giữa chúng tôi vẫn luôn là như vậy, chỉ cần hắn nhận sai, tôi sẽ tha thứ, quen đến mức hiện tại hắn chỉ biết treo lời xin lỗi ở cửa miệng, nhưng không có chút hành động thực tế nào.

Tôi đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hai tuần này, anh có muốn đến tìm tôi không?"

Chúng tôi mua vé quen dùng chung một tài khoản, tôi biết, hai tuần nay, hắn không hề đặt vé đến quê tôi.

Hắn há miệng, không nói gì.

Tôi cười cười, vòng qua hắn, đi ra ngoài sân bay.

Mạc Dao lại trực tiếp ngăn trước mặt tôi, nói như ra lệnh: "Hướng Nhiễm, là bạn bè, lần sau tôi nhận lỗi với cô, đừng vì tôi mà bất hòa với anh Ngôn. Anh ấy đã lớn như vậy rồi, cho anh ấy chút thể diện, mau theo anh ấy về nhà đi.”

Tôi nhìn cô ta một cái, còn chưa kịp mở miệng... Mạnh Ngôn đã chạy tới, che chở cho Mạc Dao.

“Hướng Nhiễm, chuyện của chúng ta, em đừng liên lụy người khác!”

Tôi liếc nhìn hắn, không muốn nói lời nào, quay người bước đi.

“Hướng Nhiễm, em đừng náo loạn." Mạnh Ngôn ở phía sau tôi hét lớn, nhưng không đuổi theo nữa.

Thấy tôi không quay đầu lại, trong giọng nói của Mạnh Ngôn tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn: "Em biết rõ người nhà em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông nội em một năm vào phòng chăm sóc đặc biệt năm sáu lần ép em trở về, nhưng em cứ như kẻ ngốc vậy, lần nào cũng trở về, anh cũng có công việc!”

Tôi cúi đầu, hóa ra, hắn lại có định kiến lớn đối với gia đình tôi như vậy.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...