Đối thủ bất ổn - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:10:32
Lượt xem: 51

“Nhưng quả thật đó là cái chuồng heo, bởi vì mỗi lần mẹ em bước vào đều không có chỗ đặt chân.”

"Hahahahahahahahahahaha...!" Tôi đột nhiên đứng dậy, một tay vỗ lưng Cố Diệp Huy, một bên cười ngốc nghếch với Ngôn Đình: "Người này... sáng nay tỉnh dậy cô ấy ngủ chưa đủ giấc, hôm qua lại còn tham gia tiệc rượu với bạn bè, sáng ra vẫn còn chưa tỉnh rượu!

"Hahahahahahaha!" Tôi bật ra một tràng cười ngốc nghếch, kéo Cố Diệp Huy đứng dậy rời đi: "Anh ăn trước đi! Anh ăn trước đi! Tôi sẽ đưa cô ấy về chỗ dì cô ấy để cô ấy tỉnh táo lại! Hahahahahahaha!"

Dưới cái nhìn ngạc nhiên và có phần buồn cười của Ngôn Đình, tôi kéo Cố Diệp Huy chạy một trăm mét rời khỏi hiện trường.

"Cậu bị bệnh à?!" Câu đầu tiên sau khi rời khỏi hiện trường, tôi buông Cố Diệp Huy ra và hét lên.

“Bị bệnh thì cậu có thuốc chữa không?” Hắn vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, đưa tay kéo phẳng lại chỗ quần áo nhăn nhúm.

"Vừa rồi cậu làm gì vậy!? Chuyện chính cũng không thèm hỏi!"

“Không phải là anh ta.” Hắn kéo lại cổ áo, vuốt thẳng nó rồi ngước mắt nhìn tôi.

Cái này...quả thật, tôi biết đó sẽ không phải là Ngôn Đình, nhưng...

"Vậy thì cậu cũng không thể nói tôi như vậy được!! Những lời cậu vừa nói là bôi nhọ tôi!"

“Cậu không phải là như vậy sao? Có cái gì không thể nói đây?”

Tôi giơ tay định bóp cổ hắn.

"Hách Kiến Tài." Hắn lại ngựa quen đường cũ vươn tay chặn lại đòn công kích của tôi. Cánh tay tôi đột ngột phanh lại và dừng lại trên không.

Hắn bình tĩnh quay người rời đi. Ngay sau đó, tôi nhào đến từ phía sau siết mạnh cổ hắn.

Nhưng tôi lại không thể bóp cổ hắn đến c.hết..vì đó là cơ thể của tôi.

——————

Công cuộc điều tra cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Chỉ còn lại hội chị em bạn dì của tôi và nhóm anh em chú bác của hắn, mà việc này chắc chắn không phải do anh chị em thân thiết làm ra.

Vì vậy có thể nói cuộc điều tra đang không tìm ra manh mối gì.

Tốc độ điều tra của tôi và Cố Diệp Huy vì thế mà chậm lại, cuộc sống xem như cũng tương đối thoải mái hơn trước, nhưng vẫn bận rộn như cũ.

Chúng tôi vẫn báo cáo về công việc và hoạt động hàng ngày của mình cho đối phương, buổi tối thì giúp nhau xử lý các vấn đề phát sinh.

Tối thứ Tư tuần này, hắn dạy kèm tôi kiến thức về môn công nghệ sinh học. Tôi cầm bút mà không khống chế được mí mắt liền ngủ quên. Nhưng hắn cũng không đánh thức tôi dậy.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, tôi nhìn thấy trong tài liệu có rất nhiều chú thích chi tiết, các bản PPT hoàn chỉnh. Tôi đã hoàn thành xuất sắc bài diễn thuyết tại hội nghị.

Tối thứ sáu, tôi giành thời gian huấn luyện hắn về kế hoạch quảng cáo. Tuy hắn lắng nghe nhưng đôi mắt dần dần trở nên đờ đẫn, linh hồn hắn như muốn thoát ra khỏi cơ thể. Tôi tóm lấy mặt hắn, lắc mạnh: "Cậu tỉnh táo lại đi!"

Rồi thì, sau một tuần bận rộn và vui vẻ, một ngày cuối tuần nữa lại đến.

Cuối tuần này là chuyến thăm dò, điều tra cuối cùng của chúng tôi.

Nhưng đây cũng chính là điều mà cả hai chúng tôi đều mong muốn, bởi vì đã lâu rồi chúng tôi không gặp lại hội anh chị em thân thiết của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/8.html.]

6. Hội anh em chú bác của Cố Diệp Huy

Khi tôi và Cố Diệp Huy đứng trước mặt nhóm anh em thân thiết của hắn ta, bọn họ đều bị sốc.

Cả nhóm người nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cả nửa ngày không nói một câu.

"Hai người đây là..."

"Hai người lại muốn đánh nhau nên tìm chúng tôi làm trọng tài?"

Phải mất một lúc lâu sau bọn họ mới kinh ngạc lên tiếng.

"Hạ... lão Hạ?" Một người anh em của Cố Diệp Huy còn sợ ngây người nhìn về phía hắn: "Cậu... Vì sao đột nhiên cậu lại nguyện ý tới chỗ bọn tôi vậy?"

A, đúng vậy, tôi chưa bao giờ đến gặp những nhóm anh em này, bởi vì tôi ghét Cố Diệp Huy, thậm chí còn coi thường tình anh em thân thiết của hắn.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu cười: "Ha ha... Không phải như vậy..."

Tôi vừa mới bắt đầu câu nói thì mọi người đều quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tất cả chìm vào yên tĩnh.

Tôi cũng nhìn họ chằm chằm và thức thời ngậm miệng lại vì tôi đã quên mất thân phận của mình là ai.

Tôi ngậm chặt miệng, thu lại nụ cười và giả vờ như chưa nói gì.

"Hai người đây là...?" Một người lên tiềng: "Thật kỳ quái..."

"Cũng không có việc gì" Cố Diệp Huy tiện tay kéo ghế ngồi xuống, khóe môi hơi mỉm cười: "Chúng tôi đến đây hỏi các cậu mấy câu thôi."

Những người còn lại tiếp tục hết nhìn Cố Diệp Huy rồi lại quay qua nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt họ không giấu được ngạc nhiên và vui mừng không thể giải thích được.

Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, tôi cũng tìm chỗ ngồi xuống. Cả đám người ngồi đối diện với chúng tôi háo hức chờ đợi.

A Bằng, xung phong lên tiếng trước, mỉm cười nhìn tôi hỏi: “Hai người không phải là có chuyện gì với nhau đấy chứ?”

Tôi nheo mắt, giọng nói có chút không vui: "Có thể có chuyện gì được chứ?"

Sau lập tức, tôi cau mày: “Cẩn thận cái miệng cậu đấy.”

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt A Bằng lộ ra vẻ kinh ngạc, lùi người lại dựa vào người bên cạnh, một tay che miệng giấu đi nụ cười vui vẻ của mình.

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, giống như nhìn một kẻ ngốc.

A Bằng dùng ánh mắt vui sướng nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay sang nói với những người anh em xung quanh (âm lượng không hề nhỏ):

"Đây là giọng điệu của lão Hạ! Giữa bọn họ nhất định có gì đó mờ ám. A Huy đang bắt chước giọng điệu của lão Hạ!"

"Bắt chước cái rắm!" Tôi đập bàn đứng dậy, không cẩn thận bị va vào ghế: "Tôi mà lại cần bắt chước ai à..."

Nửa sau câu nói của tôi có chút không đúng. Tôi thực sự không cần phải bắt chước ai, bởi vì tôi chính là Hạ Khả Hân.

Cả đám người ôm bụng cười bò.

Tôi còn cố giải thích thêm vài lời, nhưng càng nói họ lại càng cười nhiều hơn, căn bản không thèm để những lời tôi nói vào tai chút nào.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...