Đối thủ bất ổn - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:08:03
Lượt xem: 58

Cố Diệp Huy nắm lấy tay tôi, ra sức kéo tôi ra ngoài.

Tôi nhanh chóng quay lại và hét lên với Tiểu Nhã: "Tôi xin lỗi, Tiểu Nhã! Đầu óc cháu tôi có chút vấn đề!" Tôi đưa tay chỉ chỉ vào đầu: "Tôi đưa con bé đi bệnh viện trước. Tình thế cấp bách, tôi đi trước đây!”

Vừa quay đầu lại tôi đã bị Cố Diệp Huy vội vàng kéo ra khỏi nhà hàng.

"Tình thế cấp bách sao? Cậu bị bệnh tâm thần à?" Cố Diệp Huy cười lạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn tôi: "Cậu thích tự mắng mình như vậy sao?"

"Vậy cậu có thể chào tạm biệt một cách bình thường không được à? Tôi là cháu gái của cậu, đồ trời đánh ạ! Danh tiếng của tôi đã bị cậu hủy hoại hoàn toàn rồi!" Tôi gào lên, mắt mở to tức giận.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.

“Hơn nữa người ta thích cậu như thế, sao cậu không nói trước cho tôi biết!”

Hắn ta nghe thấy những lời này thì quay đầu lại, ánh mắt thờ ơ nhìn sang một bên: “Tôi không biết.”

"Cái này mà cậu còn không biết! Cậu có phải là đầu đất không vậy?!" Tôi giận dữ quay lại và xổ ra một tràng.

“Cậu tức giận cái rắm ấy.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi quay người đi trước. Dường như có chút tức giận.

Tôi cau mày, chính hắn mới là tức giận cái rắm ấy! ?

5. Ngôn Đình.

Ngôn Đình là đối tác của tôi trong dự án quảng cáo gần đây nhất. Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu qua điện thoại vào ngày tôi say rượu. Anh ấy chúc mừng thành công lớn của tôi, còn tôi cảm ơn anh ấy vì sự hợp tác chân thành.

Ngôn Đình là sinh viên ưu tú hàng đầu của Đại học Hải Nam. Anh ấy là người khiêm tốn, nhiệt tình lại dễ chịu, là một đối tác rất tốt.

Chúng tôi hẹn nhau ở quảng trường gần công ty, tại một quán cà phê ngoài trời..

Những chiếc dù màu trắng đứng che bên cạnh chiếc bàn tròn màu trắng tinh xảo.

“Tiểu Hạ, đã lâu không gặp.” Ngôn Đình mỉm cười nhẹ nhàng, cần thận chào hỏi chúng tôi rồi ngồi xuống.

Tôi đến gặp hắn với tư cách là "đối tác khác của Hạ Khả Hân".

"Là vậy, vào ngày 25 tháng trước chúng ta đã trò chuyện rất lâu." Cố Diệp Huy giọng điệu lạnh lùng, không chút e ngại đi thẳng vào chủ đề chính.

Cách trò chuyện trực tiếp này khiến tôi hơi đổ mồ hôi, ít nhất người ta cũng đang chào hỏi cậu mà! Cậu chào lại đi đã chứ!

“Đúng vậy” Ngôn Đình căn bản không để ý tới chuyện này, cười ấm áp: “Ngày đó cũng lâu rồi nhỉ, nửa tháng rồi đúng không?”

"..." Cố Diệp Huy nhìn anh ấy chằm chằm hai giây, thủng thẳng: "Em không nhớ lắm."

C..hết tiệt.

Trở về tôi sẽ g.iết c.hết hắn.

Lúc tôi giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thái độ rất tốt và rất hợp tác! Đồ vô ơn này!

"Ha ha ha..." Tôi ở một bên cười nói: "Ý của cô ấy là hôm đó trong bữa tiệc đã uống quá nhiều, không nhớ rõ tình huống lúc đó."

"A, anh cũng là đối tác của Tiểu Hạ đúng không? Không biết anh đến từ công ty nào?" ánh mắt dịu dàng của Ngôn Đình nhìn qua.

“Điềm Lễ.” Tôi thuận miệng nói ra tên công ty.

"Rất vui được gặp anh, nếu có cơ hội chúng ta có thể hợp tác." Ngôn Đình gật đầu, quay sang nhìn Cố Diệp Huy: "Không biết hôm nay Tiểu Hạ đến đây gặp anh là để... bàn chuyện hợp tác phải không?" Anh ấy cười tươi đến mức nheo hết cả mắt lại: “Cuối tuần sao? Không giống với phong cách của Tiểu Hạ chút nào.”

Chà, tôi là người chỉ thích tan làm đúng giờ. Tôi đã từng cạnh tranh với các đồng nghiệp mỗi ngày xem ai có thể ra về đúng giờ, còn từng vì vậy mà xây dựng nên một cuộc thi "Chạy đua tan tầm".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/7.html.]

Tôi bật cười.

Cố Diệp Huy lạnh lùng liếc nhìn tôi.

Chậc, có chuyện gì với người này vậy?

"Thật sự thì cũng không liên quan gì đến công việc, nghe nói quan hệ của chúng ta khá tốt," Cố Diệp Huy lười biếng nói: "Cho nên em muốn hỏi xem anh biết được bao nhiêu về cuộc sống thường ngày của em?"

"Nghe nói?" Ngôn Đình cười, tò mò nhìn hắn.

Tôi cũng nói: "Nghe nói?", còn cố ý dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Huy.

Ánh mắt của tôi: Bây giờ cậu đang là tôi, lại còn nói là “nghe nói” à? Nói cũng hay lắm!

Cố Diệp Huy lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi quay mặt đi.

Tôi mỉm cười nhìn Ngôn Đình: “Ngay cả tôi cũng từng nghe nói đến chuyện này. Mọi người đều nói, Tiểu Hạ và anh có quan hệ rất tốt, là đối tác rất ăn ý.”

Ngôn Đình nghe vậy cúi đầu mỉm cười, có chút ngượng ngùng cảm ơn tôi.

Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn Cố Diệp Huy: "Vậy hôm nay em đến tìm anh có việc gì vậy? Anh rất tò mò." Anh ấy chống tay lên bàn, nhàn nhã nhìn Cố Diệp Huy: "Anh nghe đây. "

Cố Diệp Huy lạnh nhạt nhìn hắn mấy giây: "Em muốn hỏi xem anh hiểu biết về em đến đâu? Dù sao chúng ta cũng có mối quan hệ tốt như vậy, ngày 25 còn hàn huyên..." Hắn giơ tay lên, nhìn điện thoại một giây: "Ồ, nấu cháo điện thoại đến 1 tiếng 20 phút."

Ngồi ở bên cạnh tôi rõ ràng nhìn thấy tên ôn dịch này đang nhìn màn hình điện thoại di động.

Ngôn Đình cười: “Em còn nhớ rõ như vậy sao?”

Cố Diệp Huy: "Đúng vậy, dù sao thì chúng ta cũng đã nói chuyện rất lâu."

"Ừm..." Ngôn Đình nghiêm túc mím môi, suy nghĩ một chút: "Tiểu Hạ - là một người rất nghiêm túc, chỉ cần đặt ra mục tiêu nhất định sẽ đạt được. Trong lòng có lý tưởng, có ước mơ. Là người kiên quyết, có lòng chính nghĩa, sẽ không a dua theo đám đông. Điều này hơi hiếm thấy" Vừa nói, khóe môi anh ấy vừa hiện lên một nụ cười. Cuối cùng anh ấy đưa mắt nhìn thẳng vào Cố Diệp Huy: "Là một người có đôi mắt long lanh, sáng ngời."

Cmn, khen tôi mà cũng khen hết lời như vậy.

“Khách hàng của tôi” choáng váng khi nghe điều đó - à, không, tôi xin lỗi.

Được rồi, là tôi đang bay lên mây.

Anh ấy đang nói tôi đó!

A ha ha ha ha ha ha! Tôi chính là tuyệt vời như vậy đó!

Tôi nhìn Ngôn Đình bằng ánh mắt vui mừng, có gắng kìm nén không muốn toét miệng ra cười sung sướng.

“Chậc.” Ngay sau đó, Cố Diệp Huy cười khẩy.

Ngôn Đình và tôi đều nhìn về phía hắn ta.

Vẻ mặt của tôi lập tức trở nên lạnh như băng nhìn hắn.

"Anh có biết em đi làm một tuần liền không gội đầu không?" Cố Diệp Huy dùng ngón tay nhón một viên đường bỏ vào cà phê, ngẩng đầu thản nhiên nói.

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu đang nói cái gì vậy, đồ c..hết tiệt!!”

"Em còn thích giữ lại những chiếc tất có mùi. Tất để dành cả một tuần, vứt khắp nơi trong phòng, cuối cùng mới cho vào giỏ giặt chung. Em không chỉ thích vứt lung tung tất có mùi mà còn cả quần áo, tài liệu, thậm chí cả đồ ăn vặt. Mẹ em nói phòng em như cái chuồng heo." Cố Diệp Huy phớt lờ cái nhìn trừng trừng của tôi và ánh mắt ngạc nhiên của Ngôn Đình, thản nhiên tiếp tục câu chuyện với giọng điệu bình tĩnh:

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...