Đối thủ bất ổn - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:51:11
Lượt xem: 62

Tôi không khỏi nhếch khóe miệng, điên cuồng nháy mắt nhìn cô ấy ám chỉ. Cuối cùng, Phiêu Phiêu cũng nhận ra ánh mắt ám chỉ của tôi và quay sang nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi cười toe toét và chuẩn bị lên tiếng.

“Cậu có bệnh à mà cứ nhìn tôi mãi thế?” Cô ấy trợn mắt nhìn tôi, lườm nguýt rồi lại quay sang nhìn Cố Diệp Huy.

C..hết tiệt! Bạn với chả bè!

Tôi tức giận nhìn Cố Diệp Huy đang giả vờ là tôi, giờ phút này khóe miệng hắn có chút ý cười như có như không.

"Chậc" Phiêu Phiêu dường như nhận thấy ánh mắt của tôi nhìn Cố Diệc Huy, bèn tặc lưỡi, kéo Cố Diệp Huy rời đi: "Khả Hân, chúng ta qua bên kia nói chuyện." rồi không thèm nhìn tôi lần nào nữa.

Tại sao chứ?

Tớ ở đây mà!

Tôi đưa mắt nhìn cánh tay trống không của mình, lại nhìn sang thấy Phiêu Phiêu kéo Cố Diệp Huy rời xa tầm mắt của tôi.

Xa xa, giọng nói của Phiêu Phiêu truyền đến: “Gần đây cậu bận quá à? Không có thời gian ra ngoài chơi thì cũng thôi đi, hôm nay lại còn dẫn theo tên điên kia đi cùng?” Giọng cô ấy trầm xuống một chút.

Không đúng! Cố Diệp Huy mới là tên điên lôi kéo tôi đến đây!

Tôi tiến hai bước một để đuổi kịp hai người kia, đột ngột tách họ ra và nắm lấy tay Phiêu Phiêu.

Hai người họ đứng lại.

Phiêu Phiêu ngước nhìn tôi. Tôi nhìn Phiêu Phiêu. Ánh mắt tôi chân thành, tha thiết: “Phiêu Phiêu …”

Ngay lập tức, một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.

"Đồ biến thái!"

Tôi ôm mặt khóc, bước ra khỏi quán cà phê.

Phiêu Phiêu của tôi chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy... Không thể tưởng tượng nổi, cô ấy đã đánh tôi...

Giọng nói của tên ôn dịch vang lên bên cạnh tôi:

"Đáng đời cậu, ai bảo cậu dùng thân thể của tôi để làm chuyện của cậu."

"Cái tát này là giành cho cậu!" Tôi khịt mũi và quay đầu hét lên với hắn.

Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi hít mạnh một hơi, sau đó đột nhiên quay đầu sang một bên, cười nhạo.

“Đúng thế! Đáng đời tôi!”

"Cậu còn cười cái gì?" Tôi che một bên mặt, hùng hổ chất vấn hắn.

Nghe vậy, hắn cười càng lợi hại hơn, thân thể cũng nghiêng qua, tránh né cái đánh của tôi, cười đến mức bả vai rung lên bần bật.

(nếu các bạn để ý thì tác giả đã bỏ qua 3)

4. Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã là đồng nghiệp của Cố Diệp Huy. Hai người họ có liên lạc vào ngày hắn say rượu. Đặc biệt, hôm đó Tiểu Nhã còn hỏi thăm Diệp Huy về cuộc sống, công việc, thậm chí cả gia đình hắn .

Chúng tôi hẹn nhau sau khi tan sở ở nhà hàng, sau khi gặp mặt tôi giới thiệu Cố Diệp Huy là cháu gái của mình.

“Chiều ngày 25, chúng ta có bàn luận rất lâu về vấn đề sắp xếp công việc, không biết em còn nhớ không?” Lúc này ba người chúng tôi đã ngồi xuống sau khi chào hỏi nhau một cách lịch sự, tôi bắt tay vào công việc chính.

"Em đương nhiên còn nhớ rõ, anh có khát nước không?" Tiểu Nha hỏi.

“Tôi không khát, cảm ơn…” Tôi mỉm cười.

“Anh bận việc cả ngày nên em đoán anh không có nhiều thời gian để uống nước đâu.” Cô ấy đứng dậy và bắt đầu rót trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/6.html.]

“Không cần đâu…” Tôi vội vàng đứng dậy: “Không phiền em đâu…”

"Anh có đói không? Em gọi chút đồ ăn nhé, em biết rất rõ cửa hàng này." Cô ấy rót nước bưng qua, rồi lại phủi phủi quần áo chuẩn bị gọi món.

"À..." Tôi có chút bất đắc dĩ: "Không cần đâu... Tôi chỉ muốn hỏi mấy câu thôi. Đã tan làm rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của cô..."

"Không làm lỡ thời gian của em đâu" cô ấy đột nhiên ngước mắt lên và liếc nhìn tôi, ánh mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng.

Thật ngoan, thật chu đáo! !

"Vậy thì gọi ba phần bít tết nhé, món nổi tiếng của nhà hàng." Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Nhã đã gọi món xong và lại liếc nhìn tôi.

"Này!" Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại và bắt đầu cảm thấy hoảng sợ: "À, không cần đâu, không cần đâu, ngại quá, tôi chỉ muốn..."

Cố Diệp Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không có thời gian để ý tới Cố Diệp Huy, bởi vì Tiểu Nhã đã mím môi cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Đừng ngại, kỳ thực em cũng đang có chút khẩn trương."

Trong nụ cười của cô ấy có chút thẹn thùng cùng... ý tứ sâu sắc khác lạ nào đó.

Ừm? Chẳng lẽ... người đẹp này đang hiểu lầm cái gì rồi?

"Tôi...tôi, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi..."

Đôi mắt quyến rũ của Tiểu Nhã nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt cô ấy dường như có ý cười, ánh mắt cô ấy chăm chú không rời làm tôi cũng thấy ngượng ngùng. Hồi lâu sau, cô ấy mới nhàn nhã nói: "Anh muốn hỏi em cái gì?"

Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai.

Tôi căng thẳng: “Chỉ là… à, ngày 25, có phải cô có hỏi tôi vài điều về cuộc sống cá nhân đúng không? Và…” C..hết tiệt, tại sao tôi, một người ưu tú ở công ty mà hôm nay lại bối rối đến vậy: “Sau đó, cô còn hỏi tôi một số việc trong nhà tôi..."

"Vậy... hôm nay anh muốn đến tìm em bàn về chuyện nhà với em à?" Cô ấy ngước mắt nhìn tôi chăm chú, khóe miệng nhoẻn cười.

Tôi chớp chớp mắt, trên trán không tránh khỏi toát mồ hôi: “…Tôi, tôi, chỉ là tranh thủ giờ tan làm muốn đến hỏi cô mấy câu thôi…”

"Chà... đây là buổi hẹn ăn tối đầu tiên của em sau khi tan sở." Cô ấy mỉm cười.

"À, tôi không phải là muốn hẹn hò! Tôi chỉ muốn, muốn hỏi thôi..."

Muốn hỏi cái gì? Bây giờ không phải câu trả lời đã rõ ràng rồi sao! Còn muốn hỏi gì nữa?

Cô ấy nghiêng người về phía trước, đột nhiên tiến lại gần tôi: "Cố Diệp Huy, em cũng không biết..."

Nhìn cô gái xinh đẹp đối diện đột nhiên tiến tới với ý đồ mạnh mẽ, rõ ràng, tôi nín thở, mặt đỏ bừng.

Mẹ ơi! Tôi không thể tiếp tục được nữa! Ai có thể cho tôi biết tiếp theo tôi phải làm gì đây? !

"Thật xin lỗi." Cố Diệp Huy vốn vẫn bình tĩnh ngồi một bên đột nhiên lên tiếng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay tôi và đặt hai bàn tay đang nắm lại lên bàn.

"Hôm nay tâm trạng bạn trai tôi không được tốt, chúng tôi phải đi trước. Cảm ơn chị đã nhiệt tình đón tiếp." Hắn gật đầu chào Tiểu Nhã, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi bước ra ngoài.

Đến khi tôi kịp phản ứng lại, chúng tôi đã ra đến cửa nhà hàng - -

Chuyện gì thế? ? !

Cháu mà cư xử như thế à?!

“Vừa rồi tôi còn nói cậu là cháu gái của tôi mà! Cậu có nói dối thì cũng nên dựa trên hoàn cảnh mà nói chứ!”

Danh tiếng của tôi đã bị hắn hủy hoại rồi!

Tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngạc nhiên của Tiểu Nhã, nghi hoặc nhìn chúng tôi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...