Đối thủ bất ổn - 18

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:17:32
Lượt xem: 72

"Cậu, cậu, vậy còn hình vẽ tôi bị bôi đen mặt trong tập phác họa của cậu nữa...!"

“Tôi đã bôi đen nó trước khi vẽ cậu …” Hắn vẫn cúi đầu, giọng rầu rĩ: “Tôi vẽ mầu đen vì… tôi không muốn… không muốn vẽ cậu."

Trong lồng n.g.ự.c tôi đột nhiên như có thứ gì đó lên men, nhưng tôi không để ý đến nó: "Vậy tìm kiếm ‘Làm thế nào để c..hết không đau đớn’ là gì?”

Hắn thở dài: “Lúc trước trong hành lang có chuột, mọi người đều thống nhất là nên g..iết c.húng. Nhưng tôi nghĩ nếu có thể thì tôi sẽ đuổi chúng đi. Nếu không đuổi được chúng đi thì có thể g.iết chúng bằng loại thuốc không gây đau đớn.”

Đúng vậy, Cố Diệp Huy thích tự mình nghiên cứu, tìm tòi mọi thứ. Hơn nữa còn rất tốt bụng, tôi thật ra có biết điều này.

Tôi giật mình ngơ ngác, nhất thời không biết nói gì.

"Nếu không tin, cậu có thể hỏi mẹ tôi, ai trong tòa nhà này cũng biết chuyện đó." Hắn nói thêm, lông mi lại cụp xuống.

Mọi nghi vấn đều đã được giải quyết...chỉ có vậy...

Tôi giật mình, cứ như vậy sững sờ nhìn hắn.

Vì quá sốc nên tôi không nhận ra hắn đã biến trở lại thành một cơ thể khác từ khi nào - điều này cũng mãi lúc sau tôi mới nhận ra.

Bây giờ tôi đang nhìn hắn, còn hắn đang nhìn xuống máy tính. Cảnh tượng dường như dừng lại. Chúng tôi nhất thời không ai lên tiếng.

Đột nhiên, màn hình máy tính sáng lên. Từ một mảnh màu hồng đã biến thành màu trắng tinh khiết.

Tôi và hắn nhanh chóng cúi đầu đến gần máy tính để xem. Tất cả những họa tiết tinh xảo ban đầu đều không còn nữa, toàn bộ trang web trở nên trắng xóa, ở giữa chỉ hiển thị một dòng chữ:

[Ước nguyện của bạn không hợp lệ. Bởi vì đối phương đã thích bạn rồi nên tôi sẽ để hai bạn trải nghiệm suy nghĩ của nhau~♡]

C..hết tiệt!

Tôi đứng thẳng dậy ngay lập tức với khuôn mặt đỏ bừng.

Thật là một trang web tồi tệ! Tự do tiết lộ bí mật riêng tư của người khác! Lại còn tiết lộ công khai không có sự cho phép!

Diệp Huy lập tức quay đầu nhìn về phía tôi, tôi liền quay nhìn đi chỗ khác, trốn tránh.

"Cậu có thích tôi không?" Hắn hỏi tôi.

Tôi đỏ mặt nhìn sang một bên, đưa tay vỗ võ vào má: “Sao cơ?”

Diệp Huy trực tiếp đứng dậy và đi đến chỗ tôi.

Ngoan nào.

"...Trước đây cậu đã thích tôi rồi phải không?" Giọng Diệp Huy rất nhẹ nhàng.

Tôi đỏ mặt, vẫn nhìn sang một bên: "Cái gì? Cậu nói cái gì tôi không hiểu."

Một lúc lâu sau, hắn dường như bật ra một tiếng cười khúc khích.

Tôi mím chặt môi, toàn thân cứng ngắc, khẩn trương không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn đưa ngón tay khẽ chạm vào má tôi, nhưng lại buông ra ngay, rất thận trọng. Va chạm làm tôi ngứa ngáy.

"Cậu có thể nhìn tôi một cái được không?"

Tôi cắn cắn môi và từ từ di chuyển ánh mắt của mình, cho đến khi tôi bắt gặp đôi mắt trong veo của hắn, trong đó dường như có hơi nước ẩm ướt.

"Tại sao cậu lại khóc?" Tôi phớt lờ sự xấu hổ của mình, vội vàng hỏi.

"Tôi... tôi không có." Cậu ấy ngẩng đầu lên, chớp mắt nhanh chóng, sau đó cúi đầu xuống mỉm cười: "Tôi còn tưởng rằng cậu rất ghét tôi..."

"Tôi, tôi tưởng cậu muốn g..iết tôi." Tôi chột dạ nói.

“Tôi…” Cậu ấy lại cau mày rồi cười: “Tôi tổn thương quá, tại sao cậu lại nghĩ về tôi như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/18.html.]

“Bây giờ, tôi không còn nghĩ như vậy nữa…” Tôi ngẩng đầu lên và mạnh dạn nhìn thằng vào Cố Diệp Huy. Mặc dù ngày nào tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt này trong gương nhưng bây giờ, khi đã thay đổi lại... sao tôi lại cảm thấy cậu ấy lại càng đẹp trai hơn.

“Sao cậu đẹp trai thế?” Tôi buột miệng.

Diệp Huy khẽ mỉm cười, cúi đầu, thấp giọng thì thầm: “Cậu cũng rất xinh đẹp.”

Mẹ ơi! Thật ngọt ngào mà!

Tôi đè nén sự hưng phấn và xấu hổ trong lòng, không dám thở mạnh.

Đôi mắt Diệp Huy trở nên mơ hồ, chăm chú nhìn vào lông mày và mũi của tôi. Hơi thở của tôi như nghẹn lại. Ngay cả biểu tình cũng không dám có, căng thẳng không dám cử động.

Khuôn mặt Diệp Huy rất gần với tôi, bây giờ còn tiến lại gần tôi hơn nữa, đầu cúi xuống, hơi thở chúng tôi quấn lấy nhau.

Cậu ấy thì thầm: “Tôi có thể…”

Toàn thân tôi căng lên, tôi hơi ngẩng đầu lên ra hiệu cho cậu ấy. Môi Diệp Huy chạm nhẹ vào môi tôi. Trong nháy mắt đó, trong lòng tôi giống như có một viên kẹo ngọt nổ tung.

Môi cậu ấy mềm quá!

Hai tay tôi cuộn chặt lại, toàn thân căng cứng, môi cũng dán lên trên. Cả người tôi khẽ run, khóe môi cậu ấy cũng khẽ run.

Môi chúng tôi dán vào nhau hai lần rồi rời khỏi nhau. Đến lúc đó tôi mới dám thả lỏng toàn thân và hít thở.

Cậu ấy cười nhẹ: “Mặt cậu đỏ quá.”

Tôi lập tức phản bác: “Cậu, chính cậu mới là người đỏ mặt!”

Cậu ấy không trả lời mà lại cười.

Rồi tôi ngước lên nhìn Cố Diệp Huy, nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn và cười.

Tôi phát hiện ra mặt hắn cũng đỏ bừng. Tôi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp Huy, nhìn vào đôi mắt trong suốt của hắn, cũng nở nụ cười.

"Cậu có muốn ở lại ăn tối không? Gần đến giờ ăn tối rồi."

"Được, tôi sẽ kêu bố mẹ tôi cùng qua đây ăn cơm."

Trong ánh hoàng hôn, Cố Diệp Huy và tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương và mỉm cười với nhau.

----------

Ngoại truyện 1.

Tôi không bao giờ ngờ được rằng Cố Diệp Huy và tôi, hai kẻ đối đầu nhau từ nhỏ, cuối cùng lại ở bên nhau.

Trong vòng tròn bạn bè và người thân của chúng tôi, thật sự nổ ra một trận động đất. Một số người lên tiếng “Tôi biết mà!” và “Tôi đoán đúng mà!” như đã nhận thức ra vấn đề từ trước đó.

Một số người khác vô cùng sốc khi biết được: "Cài gì? Hai đối thủ truyền kiếp đó sao?"

Có người còn bảo chúng tôi viết chuyện tình yêu của mình ra và xuất bản thành tiểu thuyết, chắc chắn sẽ có nhiều người đọc. Tôi rất vui khi nghe điều đó và cũng khá thích ý tưởng này.

Ngày thứ hai sau khi ở bên nhau, chúng tôi nóng lòng muốn gặp lại nhau.

Cái đêm xác nhận tình cảm và mối quan hệ với Diệp Huy, tôi vui đến không ngủ được, cảm thấy mọi chuyện xoay chuyển quá mức đột ngột giống như một giấc mơ. Đồng thời tôi còn hưng phấn đến mức nửa đêm rồi cò thỉnh thoảng nện thình thịch xuống giường.

Kết quả nửa đêm Cố Diệp Huy gửi Wechat cho tôi, nói có phải tôi quá mức vui vẻ hay không, nửa đêm còn làm phiền mọi người.

Tôi giận dữ đáp lại rằng hắn chả biết cái gì cả. Kết quả hắn nói tôi ầm ĩ quá nên mẹ tôi đã nhắn tin báo cho dì Vương, hiện tại hai phụ huynh đang vui vẻ ôm điện thoại di động buôn chuyện.

Ặc ặc.

Như thế này thì làm gì còn sự riêng tư cá nhân nữa chứ?

Tôi hỏi tại sao hắn vẫn chưa ngủ? Hắn nói phấn khích quá không thể ngủ được. Tôi nhìn dòng chữ cuối cùng, thấy trong lòng như có mật ngọt.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...