Đối thủ bất ổn - 19 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:29:41
Lượt xem: 82

Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau với quầng thâm dưới mắt. Khi nhìn thấy đối phương, chúng tôi đều không nhịn được chỉ vào nhau và cười.

Chúng tôi ngồi trên ghế xích đu ở công viên và bắt đầu nói chuyện phiếm. Có rất nhiều điều chúng tôi muốn hỏi về nhau.

Hắn nói ngày 25 hắn uống rượu say xong, về nhà vẽ vòng trong ma thuật xong liền lăn ra ngủ. Chỉ nhớ rõ lúc ấy đầu rất đau cũng trong lòng rất khó chịu.

Ngày hôm sau, lúc thức dậy hắn đã không thể nhớ được những điều liên quan đến phép thuật mà mình làm vào đêm hôm trước. Suy cho cùng thì điều đó thật nực cười...

"Anh chỉ nhớ ra điều đó khi nghe em vạch ra từng 'tội ác' của anh vào ngày em đến nhà chất vấn anh." Hắn nhìn tôi, mặt hơi đỏ: "Anh... tưởng rằng em đã phát hiện ra tâm tư của anh. Còn tưởng em vì chuyện đó mà tức giận..” Hắn quay người nói: “vì chuyện đó mà em không thích anh…” Nửa câu sau, giọng hắn hạ thấp xuống.

"Nếu em biết anh đang nghĩ gì thì em đã không cần phải tức giận đến mức như vậy." Tôi tức giận trả lời hắn, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Dù rất vui khi biết được tâm tư của hắn, nhưng tôi cũng có chút không thoải mái khi nghe hiểu được tâm trạng chua xót của hắn lúc đó.

“Còn em thì sao?” Hắn quay đầu lại cười nhìn tôi: “Em thích anh từ khi nào?”

Tôi biết mà! Hắn chỉ đang chờ đợi để hỏi điều này!

"Chính xác mà nói," tôi kiêu ngạo quay đầu sang một bên: "Thì gần đây em mới biết!"

“Chỉ là…” Tôi hạ giọng, bởi vì rốt cuộc tôi cũng xấu hổ: “Đó là điều mà em dần dần phát hiện ra sau khi đối mặt với anh…”

“Chỉ là cái tuần mà em tức giận phải không?” Giọng hắn rất nhẹ nhàng.

"Phải."

“Anh nghe nói cả tuần đó em ăn cơm không ngon, dù thế nào cũng nên ăn cơm." Trong giọng nói của hắn mang theo sự đau lòng "Hơn nữa, lần đầu tiên anh thấy em giận dữ đến mức như vậy, làm anh sợ muốn c..hết." Hắn nhíu mày, có chút nghi hoặc:" Vậy tại sao em lại nhận ra em thích anh?”

"Đó là bởi vì em chưa bao giờ thất vọng về anh đến thế nên em mới nhận ra tầm quan trọng của anh." Tôi nhìn hắn, mượn cái nhìn ra vẻ ngu ngốc che giấu sự xấu hổ của mình: "Em ngu ngốc tưởng rằng anh muốn g.iết em, đồ ngốc!"

Hắn nghe xong liền cười nhẹ, đưa trán về phía tôi, kéo tôi về phía hắn: “Em đúng là đồ ngốc.”

“Vậy nói cho em biết, anh thích em từ khi nào?!” Tôi đẩy hứn ra hỏi.

“Ừm…” Hắn nén cười, đưa mắt nhìn lên bầu trời: “Không nói.”

"Tại sao?"

"Không công bằng."

“Tại sao lại không công bằng?”

“Hiện tại em mới thích anh, còn anh đã thích em từ rất lâu rồi.” Hắn cúi đầu nói, tuy vẫn đang cười nhưng tôi có thể cảm thấy một chút cô đơn trong giọng nói của hắn: “Dù sao cũng không công bằng.”

Tôi lập tức vặn lại: "Có ai không thích cậu mà lại khen cơ bụng của cậu đẹp trong nhật ký hồi cấp hai không?"

Diệp Huy sững sờ khi nghe tôi nói điều này và nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

Được rồi, tôi đang an ủi hắn.

Nhưng điều này quả thực cũng đúng và tôi chỉ mới nhận ra điều đó ngày hôm qua.

Thực ra, những tâm tư thiếu nữ của tôi đã xuất hiện ngay từ trong nhật ký thời trung học cơ sở, nhưng chẳng qua lúc đó tôi không nhận ra mà thôi.

Ngoại truyện 2

Tôi lại là tôi! ! Tôi, Hạ Khả Hân đã trở lại! !

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau khi chúng tôi hoán đổi cơ thể, tôi cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.

Tôi đã trở lại sân nhà của mình!

Kết quả vừa mới đến công ty, tôi nhìn thấy các đồng nghiệp thân thiết đã lâu không gặp, các cô ấy đối xử với tôi vẫn như thường ngày –

"Thế nào? Sao hôm nay vui vẻ thế? Hôm qua cậu có đi chơi với bạn trai không?"

"Đây không phải là hẹn hò sao? Hãnh diện ghê!"

Tôi mở to mắt: "Sao cậu biết!?"

Tôi vừa mới trở lại thôi mà.

Chúng tôi vừa xác nhận mối quan hệ của mình vào thứ Sáu! Hôm nay mới là thứ Hai, cũng là ngày đầu tiên đi làm!

“Thì chính cậu nói mà.” Tiểu Lệ nhìn tôi một cách kỳ quái.

"Tôi, tôi, tôi..." Tôi còn đang trừng mắt tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rồi tôi quay lại.

"Chính cậu nói, chúng tôi không cần giới thiệu người xem mắt cho cậu, cậu còn nói cậu đã có người trong lòng rồi, từ nhỏ cậu đã thích anh ta, anh ta họ Cố."

Tôi giật mình và đỏ mặt.

Tên ôn dịch Cố Diệp Huy! Thật vớ vẩn! Còn chưa được xác nhận đã đi khoe khoang khắp nơi!

Tuy rằng bây giờ nó đã là sự thật...

Tan ca, tôi nhanh chóng lao ra khỏi tòa nhà công ty, quen thuộc vọt tới tòa nhà khoa học kỹ thuật sinh học của Cố Diệp Huy, ở dưới lầu tức giận chờ đợi.

Tôi sẽ hỏi hắn cho ra nhẽ.

Không giống như tôi, hắn không thích tan làm sớm và luôn hoàn thành mọi việc trước khi ra về, ngay cả khi đó không phải là công việc cần làm ngày hôm nay.

Nhưng hôm nay, tôi không phải đợi lâu trước đã thấy hắn bước ra. Nhìn thấy hắn, cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

Hắn ngạc nhiên vì tôi đến tìm hắn, còn tôi thì ngạc nhiên khi hắn tan làm sớm như vậy.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn sải bước tới, hoàn toàn phớt lờ dòng người xung quanh, ôm lấy tôi rồi cúi xuống rất, rất gần.

“Này, đây là công ty của anh đấy, ở đây có rất nhiều người.” Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra nhưng lại đẩy không nổi.

“Chuyện tình yêu của anh thì liên quan gì đến bọn họ?” Hắn ôm tôi rồi thở dài: “Anh nhớ em.”

Mặt tôi lại đỏ lên.

"Tối hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà." Tôi nhẹ nhàng quay đầu đi, nhưng cái ôm của hắn quá chặt, tôi quay đầu cũng không xoay đi đâu được.

Hắn vòng cánh tay to lớn của mình ôm lấy tôi thật chặt: “Như thế vẫn chưa đủ đâu, anh muốn được gặp em từng phút từng giây.”

"Trước kia mỗi ngày đều được nhìn thấy em trong gương, bây giờ không thấy nữa, anh rất nhớ em."

Giọng hắn trầm và ngân nga, vang vọng ngay bên tai tôi.

Tôi tựa cằm vào vai hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp: “Thôi được rồi.”

Tiếng cười trầm thấp của hắn vang vọng bên tai tôi, hơi thở phả vào cổ tôi làm tôi thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/19-end.html.]

Tôi hỏi: "Có chuyện gì thế?"

“Em xấu hổ rồi.” Giọng hắn vang lên kèm theo một nụ cười.

Tôi lập tức bùng nổ: "Em không có!"

"Thật sự không xấu hổi sao?"

"Không!!!!!!"

Sau đó hắn cứ thì thầm vào tai tôi nói: "Không xấu hổ, không xấu hổ.” Rồi hắn liên tục gọi tên tôi "Hạ Khả Hân".

Mặt tôi càng lúc càng đỏ hơn khi hắn nhắc đi nhắc lại tên tôi, có muốn xù lông cũng không xù lông nổi.

“Nhật ký của anh toàn là tên em thôi.” Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nói.

Sự ngọt ngào dâng lên trong lòng tôi, tôi ôm chặt cậu ấy: “Ừm, bây giờ thì em biết rồi.”

Sau đó đêm về đến nhà tôi mới nhớ ra: Tôi đã hoàn toàn quên mất mục đích hôm nay đến công ty hắn là để hỏi tội hắn rồi!

(--END--)

-----

ĐÌNH VIỆN THÂM THÂM 1

1

 

“Đại cô nương! Đại cô nương! Có chuyện vui lớn!” giọng nói kích động của Thanh Tước từ xa vọng vào tai.

 

Ta không tự chủ được mở mắt ra, muốn nhìn đại nha hoàn hoạt bát tươi đẹp trước kia.

 

Nàng ấy c..hết vì ta, nhưng ta chưa bao giờ gặp nàng ấy trong mơ. Đây là lần đầu tiên.

 

“Nhỏ tiếng một chút!” Thanh Mai thấp giọng quát: “Cô nương thật khó khăn mới nghỉ ngơi được một lát, ngươi hốt hoảng như thế đã đánh thức cô nương, xem ta xử lý ngươi như thế nào.”

 

Ta theo giọng nói nhìn về phía Thanh Mai, trong lòng càng kinh ngạc.

 

Thanh Mai cũng không còn lão hóa và tiều tụy nữa, khôi phục thành dáng vẻ thiếu nữ.

 

Một giấc mộng cũ, hai vị cố nhân, có cả Thanh Mai...

 

Mũi cay cay, ta bất giác rơi nước mắt.

 

Thanh Mai nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy ta rơi lệ không ngừng, vội vàng bưng chén trà tiến lên: “Cô nương sợ hãi à? Để nô tỳ bảo đại phu tới xem.”

 

“Không cần, không phải chuyện gì lớn.” Ta miễn cưỡng cười, giữ chặt nàng.

 

“Cô nương nói cái gì vậy, người là đại tiểu thư trong nhà, trong người khó chịu sao lại cố chịu đựng.” Thanh Mai cau mày nói.

 

Nàng vẫn cẩn thận ổn trọng như trước.

 

Khó có được thời khắc gặp nhau, ta không muốn gặp người không liên quan.

 

Thấy không thuyết phục được, ta đành phải kéo tay nàng đặt lên trán: “Ngươi xem, ta cũng không sốt, chẳng qua là nằm mơ, chảy vài giọt nước mắt mà thôi, không đến mức phải mời đại phu.”

 

Thanh Mai buông tay, tỏ vẻ không thể tin được.

 

Nghĩ tới gì đó, nàng nghiêm túc nói với Thanh Tước: “Sau này hoạt động nhẹ nhàng một chút, không chừng cô nương trong mộng bị ngươi lớn giọng dọa sợ.”

 

Thanh Tước áy náy đứng ở một bên, liên tục đồng ý.

 

Cảnh tượng thường xảy ra thời thiếu nữ lại xuất hiện, khiến ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

 

Giấc mơ càng lúc càng chân thật.

 

“Thanh Tước, ngươi vừa mới nói có chuyện vui, là chuyện gì?” Ta mơ hồ nhớ tới lời của nàng, thuần thục giảng hòa cho hai nàng.

 

Thanh Mai bất đắc dĩ liếc ta một cái, cuộn chăn mỏng cho ta.

 

Thanh Tước len lén liếc Thanh Mai một cái, thấy nàng không có ý tiếp tục phát tác, mới hạ giọng mở miệng nói: “Vừa rồi nha đầu trong viện lão phu nhân nói cho nô tỳ biết, lão phu nhân định gả cô nương cho Võ An Hầu.”

 

Trong đầu giống như sấm sét nổ vang, chuyện cũ hiện lên, đau đến khiến ta không thở nổi.

 

Ta chính xác là đã gả cho Võ An Hầu, nhưng con c..hết thảm, chồng chán ghét, cuối cùng lưu lạc đến Ni Cô am sống nốt quãng đời còn lại.

 

Giấc mộng này sao có thể giống với quỹ đạo cuộc sống trước kia như thế?

 

Ta bối rối đánh giá bốn phía.

 

Bình phong Quan Mai Viên, đồ sứ Nhữ Diêu, tranh của Tống đại gia... so với khuê phòng trước khi ta xuất giá giống nhau như đúc.

 

Tấm chăn mỏng cuộn tròn, mang theo sách vở đặt trên giá nhỏ bên cạnh rơi xuống trước mắt.

 

Ta nhìn kỹ lại, là quyển “Hồng trang” ta thường xem khi còn thiếu nữ.

 

Ký ức chậm rãi tĩnh lặng, ngày này, ta đã trải qua.

 

Ta từng nghe người ta nói, nếu con người c..hết đi với sự không cam lòng và oán hận mãnh liệt, họ sẽ được tái sinh để có cơ hội một lần nữa.

 

Có lẽ, là ta c..hết rồi.

 

“Cô nương, người làm sao vậy?” Thanh Tước bất an nhìn ta.

 

“Chuyện này quá đột ngột, bà nội và mẹ cũng chưa từng đề cập qua với ta.” Ta giả vờ để che giấu sự kinh dị kia đi.

 

Cho dù là giấc mộng hấp hối hay là sống lại một lần, ta cũng tuyệt đối không muốn tái giá vào Hầu phủ.

 

Cho dù là có trở thành bà cô già, xuất gia làm ni cô, so với gả vào Hầu phủ vẫn tự tại thoải mái hơn.

 

Nghĩ thông suốt chuyện này, ta cảm thấy nhẹ nhõm, tâm tình cũng vui vẻ theo.

 

“Hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều do phu nhân và lão phu nhân làm chủ, làm sao có thể nói cho cô nương biết.” Thanh Tước cười nói: “Cô nương, người phải làm bộ như không biết, nếu không ngay cả tiểu nha đầu trong viện của lão phu nhân cũng giáo huấn nô tỳ.”

 

Nàng xưa nay ruột để ngoài da, tự nhiên sẽ không sinh nghi đối với sự khác thường của ta.

 

“Mẹ ta vẫn còn ở trong viện lão phu nhân à?” Ta hỏi.

 

“Chắc là vẫn còn, lúc nô tỳ tới, mới vừa nhắc tới chuyện hôn sự.” Thanh Tước khôi phục vẻ hưng phấn.

 

“Nhìn ngươi cao hứng như vậy, nếu không biết là hôn sự của ta, còn tưởng là hôn sự của ngươi.” Ta nhịn không được trêu chọc nàng: “Mau lau mồ hôi đi, nhìn ngươi hưng phấn đến mức chảy mồ hôi đầy mặt kìa.”

 

“Cô nương, nô tỳ một lòng vì người, sao người lại cười nô tỳ!” Thanh Tước vừa thẹn vừa giận giậm chân, xoay người chạy ra ngoài.

 

“Thích náo nhiệt lại sợ xấu hổ như vậy, cũng kỳ quái thật.” Ta buồn cười lắc đầu với Thanh Mai.

 

Suy nghĩ một chút, lại ý bảo Thanh Mai đỡ ta đứng dậy: “Nếu các trưởng bối đều ở đây, làm tiểu bối sao có thể lười biếng ngủ, ngươi đi lấy hương lê cao của Hương Ngọc lâu mang theo cho ta.”

 

Đã full tại Monkeyd

Bình luận

0 bình luận

    Loading...