Đối thủ bất ổn - 17

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:35:26
Lượt xem: 59

Cố Diệp Huy c..hết tiệt!

Tên khốn Cố Diệp Huy! Đồ tiểu nhân Cố Diệp Huy!

[Bạn đang đọc Đối thủ bất ổn được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Tôi lòng đầy căm phẫn mà thay đổi tư thế sang nằm nghiêng.

Hic--

Tôi nhớ bố mẹ rất nhiều... Tôi nhớ chị em tốt của mình... Tôi nhớ Phiêu Phiêu...

Tôi nhớ họ...và nhớ cả chính bản thân mình nữa...

Sau khi nhớ lại tất cả mọi thứ, tôi mới kinh hoàng phát hiện ra, người đã đánh tôi một đòn trí mạng lại là Cố Diệp Huy.

Sau khi mối quan hệ của tôi và Cố Diệp Huy trở nên thân thiết hơn, tôi mới nhận ra rằng hắn thực sự muốn hại c.hết tôi.

C..hết tiệt.

Thứ bảy, tôi ngồi ngẩn người trên giường do không thoải mái sau khi nằm quá lâu, tôi bèn đứng dậy để thư giãn cơ bắp sau một thời gian dài uể oải.

Vừa đứng dậy vung tay, xoay cổ nghe tiếng xương khớp kêu “tách tách” thì nghe có tiếng động bên ngoài, tiếng mở cửa nhà, tiếng thay giày, nhưng lại không có tiếng nói.

Có lẽ là có khách đến nhà hoặc người giao hàng. Nhưng lại không thấy tiếng nói chuyện...Không phải có người đến đều phải chào hỏi sao?

Nhưng tôi cũng lười quan tâm.

Sau khi vươn vai vung tay thư giãn gân cốt hai lần, tôi lại ngồi xuống giường và bắt đầu suy nghĩ. Mông tôi vừa chạm xuống giường thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Tôi quay sang nhìn thì thấy Cố Diệp Huy đang đứng ở cửa, có vẻ mệt mỏi nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó của hắn. Đôi mắt hắn mở to, trong đó có những cảm xúc không rõ ràng, dường như không có ác ý hay vui mừng. Dù sao tôi cũng không thể hiểu được ánh mắt đó.

Hắn thở hổn hển, nhìn tôi có vẻ khó cất lời: "Cậu... Cậu có khỏe không?"

Tên điên này bị bệnh rồi.

Tôi liếc hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt.

“Cậu đến đây để hoán đổi cơ thể à?” Tôi hỏi.

"Phải." Hắn trịnh trọng gật đầu, lập tức quay người đóng cửa lại, để ba lô xuống: "Tôi tới đây để giải trừ... pháp thuật. Nhất định phải có biện pháp, tôi sẽ thử một lần."

? !

Tôi nghe xong liền hưng phấn: "Thật sao? Đồ ôn dịch nhà anh bây giờ mới nhớ ra à?"

Hắn quay lại nhìn tôi.

Tôi đã khôi phục lại chút năng lượng vốn có, trừng mắt lên nhìn hắn. Bây giờ chúng tôi lại đối đầu nhau như thường lệ.

Ý thức được điều này, tôi nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm và quay đầu đi.

“Trước hết để tôi giải thích đã.” Hắn quay người, có chút cứng ngắc lên tiếng “Tôi uống rất nhiều rượu vào đêm ngày 25, trở về đã say đến mức bất tỉnh nhân sự. Sau đó…”

Hắn quay mặt đi: “Bởi vì say rượu, nhân có tí men rượu nên tôi lên mạng tìm kiếm, thấy cái gì thì làm theo cái đó. Không phải tôi chủ định làm hại cậu mà chỉ là hành động vô thức lúc say rượu. Ngày hôm sau tôi liền quên mất chuyện đó.” Hắn lặng lẽ ngước mắt lên liếc nhìn tôi: "Để cậu không hiểu lầm nên tôi cần giải thích một chút."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn có vẻ cẩn thận như vậy.

Tôi im lặng nhìn hắn một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên hét lên: "Mau, nhanh, nhanh!" làm hắn giật nảy mình.

Tôi vội vàng thúc giục: "Cậu có thể làm gì? Có cách nào không? Có tìm ra cách hóa giải phép thuật không?"

Tôi đẩy giường ra một chút: “Tôi đã lau sạch vòng tròn ma thuật rồi.”

Hắn ngơ ngác nhìn bộ dạng lo lắng, sốt ruột của tôi, khóe miệng hơi run rẩy, ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên nụ cười: "Chà, làm tốt lắm."

“Còn cần cậu phải khen?”

Tôi nhăn mặt cáu kỉnh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/17.html.]

Hắn bước tới chỗ máy tính, bật lên và thì thầm: "Tôi nghĩ... đáp án có thể nằm ở trong trang web đó. Giờ nghĩ lại, lúc đó trang web có chút kỳ dị..."

“Chỉ là tôi say nên không để ý…” Lời nói thì thầm của hắn đột ngột dừng lại. Hắn quay sang nhìn tôi đang đứng sát bên cạnh hắn, vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tôi cũng quay sang nhìn hắn. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần nhưng bây giờ tôi cũng không quan tâm nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

"...Cậu đứng gần tôi quá." Hắn có vẻ sửng sốt rồi nói.

"Cái gì? Cậu sợ tôi đánh cậu à?" Tôi nheo mắt hỏi.

Lông mi của hắn khẽ run lên, ánh mắt cụp xuống: “Cậu có thể… đừng nhìn vào máy tính nữa được không?”

"Không được." Tôi tiếp tục hỏi hắn: "Tôi không nhìn máy tính thì đánh cậu à? Hay là cậu lại muốn tiếp tục hạ bùa chú và trực tiếp g.iết c.hết tôi?"

Hắn cau mày, ngước mắt lên, nhưng ánh mắt không còn phẫn nộ như lần trước, có đôi chút tức giận nhưng lại có vẻ tủi thân nhiều hơn. Hắn lại mím chặt môi.

“Để cho cậu … cho hai chúng ta trở lại cuộc sống bình thường, chúng ta cùng xem vậy.” Hắn quay lại nhìn máy tính, nhẹ nhàng nói.

Chẳng phải nên như vậy sao?

Tôi trừng mắt nhìn hắn và cũng tập trung nhìn vào máy tính.

Hắn quen thuộc từ trong trình duyệt Internet nhấp trực tiếp và điền các bước phê duyệt cầu kỳ đăng nhập vào trang web mà hắn đã mã hóa.

Cmn tên ôn dịch này.

Cửa sổ lập tức nhảy ra, tôi không rời mắt khỏi nó.

Đó là một trang web ma thuật được trang trí đẹp mắt.

Phía bên trên có viết một câu: [Chúng tôi nhận ra bạn là khách hàng đã ghé thăm, trang web này được dành riêng cho bạn, đặc biệt dành cho cá nhân bạn.]

Tôi trở nên phấn khích.

Trang web trượt xuống, lướt qua mấy hình ảnh những chiếc còi màu hồng nhạt, ở giữa lại xuất hiện dòng chữ:

[Bên dưới lưu giữ những ước nguyện bạn mong muốn và thực hiện nó.]

Tôi trở nên lo lắng. Trống n.g.ự.c tôi đập thình thịch, sẵn sàng cho thời điểm sự thật được phơi bày.

Nhưng mà tôi chăm chú nhìn màn hình ba giây, trang web không chuyển động nữa.

Ngay lúc tôi đang định trừng mắt nhìn Cố Diệp Huy thì trang web lại tiếp tục kéo xuống. Con lăn chuột cuộn xuống hết cỡ, trượt qua những họa tiết tinh xảo đó.

Tôi nín thở và tập trung.

Cuối cùng, trong hộp nhập liệu dễ thấy ở cuối trang, hiển thị một dòng chữ lớn và bắt mắt:

[Tôi hy vọng Hạ Khả Hân cũng có thể thích tôi.】

Tôi đã bị sốc.

Choáng váng.

Tôi kinh ngạc nhìn Cố Diệp Huy bên cạnh.

Hắn không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với vẻ mặt không một biểu tình, nhẹ nhàng nói: “Nếu ghét tôi thì cứ ghét đi. Dù sao điều này cũng là sự thật.”

Tôi sửng sốt nhìn hắn và lo lắng chớp mắt vài cái: "Nhưng... nhưng... cậu, những lời nguyền đó..."

Hắn vẫn không nói gì, mi mắt cụp xuống khẽ chớp nhẹ..

“Cậu, trong nhật ký của cậu có viết tên tôi…”

“Vậy cậu không hiểu tại sao tôi lại viết tên cậu à?” Hắn đột nhiên hỏi.

Trái tim tôi bỗng dưng lỡ nhịp.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...