Đối thủ bất ổn - 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:50:49
Lượt xem: 34

Chả sao cả.

Nhưng--! Tôi lại đập mặt xuống giường.

Tại sao tôi lại có thể mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy?

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Tôi sẽ không mơ về hắn đâu! Lại còn là loại chuyện này nữa!

Mấy ngày sau đó, chỉ cần Cố Diệp Huy đến gần tôi, tôi sẽ gào hét lên như bị vặt lông. Tôi hét to đến nỗi hắn nhìn thấy tôi cũng không dám lại gần, run rẩy dứng đó chờ tôi gào hét mới tiến lại gần.

“Cậu cư xử bình thường một chút đi, hình tượng của tôi đều bị cậu hủy hoại rồi.” Hắn bất lực thở dài lên tiếng.

Như thường lệ, chúng tôi vẫn báo cáo tin tức hàng ngày cho đối phương và cùng nhau bổ túc thêm kiến thức vào buổi tối.

Nhưng mọi thứ như trước có chút không giống nhau mà tôi đã không nhận ra, bây giờ tôi và hắn đã có thể hòa thuận đến mức đi siêu thị, đi mua đồ ăn cùng nhau rồi. Điều mà tôi chưa từng để ý tới, mà cũng không thấy có gì khác thường.

Nhưng hiện giờ sự thật này khiến tôi cảm giác như mình đang ngồi trên than, đạp trên lửa.

Hiện tại tôi và hắn đang cùng sóng vai trong lối đi vào siêu thị. Tuy nhiên, tôi cứ cảm thấy khó thở, tay chân cảm giác không thể điều khiển được.

Đừng đùa chứ! Tôi luôn là một cổ động viên toàn năng, hoạt động cơ thể tay chân như múa cơ mà. Làm sao lại có lúc rơi vào tình trạng như thế này chứ.

Không thể nào!

Cánh tay Cố Diệp Huy đột nhiên vươn ra trước mặt tôi và cầm lên một hộp bơ đông lạnh. Cánh tay của hắn cơ bản là sát ngay mặt tôi.

Tôi nín thở, nhìn nó sượt qua.

Kết quả là tên ôn dịch này lại cúi đầu xuống, tựa vào bên cạnh nhìn tôi hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

…Tôi không nhìn cũng không trả lời hắn.

“Cậu có khỏe không đấy?” Thấy tôi mang vẻ mặt ủ rũ không trả lời, hắn tiếp tục hỏi.

“Không phải việc của cậu.” Tôi liếc nhìn hắn một cái.

Hắn giận dữ đứng thẳng dậy bỏ đi.

Ô hô..

Xung quanh tôi cuối cùng cũng tràn ngập hông khí tự do, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tên ôn dịch này làm tôi hít thở cũng khó khăn đến vậy! Tôi trừng mắt nhìn bóng dáng đang di chuyển trước mặt.

Không! Làm sao tôi có thể bị sự có mặt của hắn áp bức như vậy được? Hắn mà cũng dám tức giận sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/14.html.]

Tôi là một thủ lĩnh cừ khôi! Tham gia huấn luyện quân sự còn phụ trách dẫn dắt cả một tiểu đội! Là người dẫn đầu mạnh mẽ chống trả sự hung dữ của giáo quan trên sân tập!

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng phẫn nộ trước mặt..

Không được... tôi thà c..hết cũng không chịu nhục. Không thể yếu thế hơn hắn được. Tôi dùng hết sức lao tới và vỗ mạnh vào lưng hắn: "Này! Tên ôn dịch kia.”

Hắn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ, vô tội làm tôi không biết phải nói gì đây?

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô cùng nghiêm túc - làm tôi nhớ lại giấc mơ đêm đó.

Tôi đang nghĩ gì thế này!

Tôi tự vỗ vào trán mình.

“Cậu đang làm gì vậy?” Hắn giống như bị kinh ngạc bởi hành động của tôi, lập tức giữ tay đang vỗ trán của tôi lại.

Tôi cúi đầu, cổ tay tôi bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Hu hu.

Trong đầu tôi là hình ảnh gì thế này?

Tôi lại ngừng thở, hai mắt mở to chờ hắn buông tay tôi ra. Tuy nhiên, tên ôn dịch này lại không buông ra mà còn nắm chặt hơn, đôi mắt đen chăm chú nhìn tôi đầy dò hỏi và nghi hoặc.

Tôi thật sự chịu không nổi, hất tay hắn ra, ngón tay chỉ chỉ vào hắn: “Cậu, cậu, cậu!!

Vừa nói, tôi vừa đi vòng quanh hắn và vẫn chỉ hắn: "Cậu đừng tưởng thế là hay đâu!"

Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, không nói nên lời. Tôi đã vòng qua hắn đi tới phía trước và bỏ chạy trước khi hắn kịp phản ứng.

Điều này thực sự quá đáng sợ. Tôi đi siêu thị mà cũng mệt mỏi như vậy.

Mấy ngày gần đây, buổi tối trước khi ngủ tôi đều say mê, lần lượt xem hết mấy bộ phim kinh dị, càng khủng bố tôi càng có hứng thú xem. Bởi vì tôi không muốn sẽ mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, đáng xấu hổ như vậy nữa.

Hiệu quả là có, tôi thực sự không còn mơ thấy Cố Diệp Huy nữa, tuy rằng tôi không rõ liệu đây có phải là hiệu quả của việc xem phim kinh dị hay không.

Nhưng tôi thậm chí còn không gặp ác mộng. Mà tôi thì cứ muốn gặp vài ác mộng thể thay đổi tâm lý một chút. Thật là chán quá mà.

***

Một tuần nay tôi rất mệt mỏi, chỉ cần mỗi ngày phải đối phó với Cố Diệp Huy, gặp phải Cố Diệp Huy đã trở nên kỳ quái cũng làm tôi tiêu hao rất nhiều tinh lực rồi. Cũng bởi vì bị Cố Diệp Huy tra tấn mà cuộc sống của tôi trong tuần này trôi qua chậm rãi, mệt mỏi.

Trong tuần này, lần đầu tiên tôi phải trải qua những cảm xúc khác lạ. Nó làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chán nản. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Tôi thậm chí còn nhắn tin Wechat nói với Cố Diệp Huy rằng hãy giữ khoảng cách với nhau trong một thời gian. Nhưng tất nhiên là tên ôn dịch này sẽ không đồng ý với tôi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...