Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đối thủ bất ổn - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-01 22:13:38
Lượt xem: 84

Ngoan lắm, Cố Diệp Huy.

Hắn cũng nhìn về phía tôi. Hôm nay tôi mặc một bộ đồ màu trắng.

Nếu không phải do người lớn quá quan trọng hóa vấn đề, thì chỉ là ăn với nhau một bữa tối mà thôi, sao phải ăn mặc trang trọng như vậy chứ?

“A, Tiểu Cố đẹp trai quá!” Mẹ vừa nhìn thấy tôi liền bắt đầu khen hết lời.

Con gái mẹ mà, con mặc gì cũng đẹp trai hết!

“Tiểu Hạ cũng vậy, hôm nay con bé thật xinh đẹp.” Dì Vương cũng bắt đầu dùng ánh mắt sáng như sao khen ngợi, sau đó nhanh chóng mời mọi người vào chỗ ngồi.

Không thể không nói, tuy rằng dì Vương và chú Cố mỗi ngày đều thổi gió bên tai tôi làm tôi mất hết kiên nhẫn, nhưng bọn họ mỗi ngày đều hết lời khen ngợi tôi làm tôi vẫn rất hưởng thụ.

Suy cho cùng, trước đây tôi không hề biết rằng bọn họ lại thực sự thích tôi đến mức khoa trương như vậy.

Bữa tối được tổ chức trong phòng ăn, lần đầu tiên chiếc bàn dài được phủ một tấm khăn trải bàn màu đỏ sậm. Giữa bàn thắp một cái chân nến cổ điển, rượu vang đỏ lâu năm bầy sẵn trên bàn. Những chiếc cốc trong suốt như pha lê được đặt trước chỗ ngồi của mọi người.

Bóng đêm chập chờn đung đưa trong ánh nến và đèn. Phải nói là không khí bữa tiệc được hai chú dì cất công chuẩn bị rất tốt - tất nhiên là công sức tôi đóng góp vào việc trang trí, bày biện cũng không nhỏ.

Trong bữa tiệc, mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ. Mấy người lớn không hiểu sao lại bắt đầu kể về kỷ niệm tuổi thơ của chúng tôi. Họ còn đặc biệt nhấn mạnh rằng khi còn nhỏ, chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt tốt.

Chả có nhẽ ném bùn vào nhau lại là mối quan hệ tốt?

Nói tới những kỷ niệm xấu hổ thời thơ ấu, tôi cũng bật cười theo mọi người rồi thuận tiện đem hồi ức xấu hổ của Cố Diệp Huy nói ra, mọi người ai cũng cười nói vui vẻ.

Tôi cười và lắng nghe mọi người trò chuyện, thưởng thức đồ ăn và uống rượu. Bữa ăn trôi qua rất nhanh.

Rượu vang đỏ khi mới uống không có cảm giác khó chịu gì, nhưng nó sẽ ngấm dần làm bạn say lâng lâng. Khi say, tôi bắt đầu lắc lư trước mặt mọi người và nói những điều vô nghĩa.

Mẹ tôi nhìn tôi cười: “Sao con càng ngày càng giống Tiểu Hạ nhà dì vậy? Lúc say, cả hai đứa đều có bộ dạng giống nhau.”

Mọi người lại vui vẻ cười ầm lên.

Sau đó, trong cơn say, tôi biểu diễn vài đường quyền trước mặt mọi người rồi lại chạy sang căn phòng rộng rãi bên cạnh để bắt trước giọng nói của chú bọt biển tinh nghịch SpongeBob Tôi còn bắt Cố Diệp Huy tập nói nhại theo nhân vật Squidward rồi biểu diễn cho mọi người xem.

Vẻ mặt chú dì xấu hổ đến mức đổ mồ hôi lạnh, còn bố mẹ tôi thì cười nghiêng ngả. Cuối cùng, chú dì không thể chịu đựng được nữa, họ đẩy tôi ra khỏi đó trước khi tôi kịp biểu diễn tiết mục tiếp theo. Lý do của bọn họ là: “Trẻ con không thích nghe người lớn nói chuyện, cứ để bọn nó tự chơi đi!"

Thế là tôi bị đưa đến phòng khách vắng vẻ. Phòng khách nhà Cố Diệp Huy rộng rãi, hình chữ nhật, bốn phía hành lang treo những tác phẩm hội họa theo từng thời kỳ và phong cách khác nhau.

Khi tôi đang chuyện trò với những người trong tranh, Cố Diệp Huy cũng đi vào phòng khách. Hắn nán lại ở cửa, im lặng không nói gì

Tôi nhìn những bức tranh treo tường trong nhà hắn và giải thích từng bức một cho hắn nghe: Cô gái trong bức tranh này là người một nhà với tôi; những chiến binh cổ đại trong bức tranh này có quen biết tôi - bởi vì tôi đã từng xuyên về thời cổ đại và cùng với họ ra chiến trường.

Hắn cứ ở một bên lẳng lặng lắng nghe, tỉnh thoảng lại “ừm ừm” đồng ý. Chắc hẳn là đang choáng ngợp trước uy phong của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/13.html.]

Tôi cảm thấy rất vui mừng.

Trong lúc mơ màng, bất chợt tôi cảm giác như mình đã thay đổi trở lại con người ban đầu của mình, cơ thể tôi đã trở lại. Tôi nhìn xuống thì nhận ra những ngón tay thon dài của mình, nhìn ra dưới chân là gấu váy màu vàng ấm áp.

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Diệp Huy đang đứng ở một bên. Lúc này hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, dáng người cao ngất, ngẩng đầu nhìn bức tranh tôi vừa miêu tả: “Vị tướng quân phía trên kia chính là tôi”.

À, quả nhiên chính là hắn. Hắn cũng thay đổi lại rồi. Tên này rất cao, lúc nào hắn đứng cũng là tư thế thẳng tắp sống lưng. Vì thế, khi tôi biến thành hắn, tôi thường xuyên cùi xuống làm động tác gù lưng.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, con ngươi đen kịt không cử động. Tôi chợt nhớ đến buổi họp lớp lần trước, hình như hắn cũng có ánh mắt giống như thế này.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Chúng tôi đứng cách nhau ba mét và cứ lặng lẽ nhìn nhau.

Hắn đột nhiên nhấc bước, chậm rãi bước tới. Cho đến khi đến trước mặt tôi thì dừng lại bất động.

Hắn cúi đầu nhìn tôi. Tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt của hắn đen như mực, hình như còn có hơi nước trong đó.

Tôi đưa tay ra, từ từ chạm vào má hắn.Tôi phải giơ tay rất cao lên mới có thể chạm tới, chắc chắn rồi, chúng tôi đã đổi lại rồi.

Hắn từ từ cúi xuống, chăm chú nhìn tôi ở khoảng cách rất gần. Đôi mắt đen láy của hắn như nam châm khiến tôi không thể rời mắt. Tôi cũng chăm chú nhìn hắn một lúc.

Tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, đặt lên mu bàn tay tôi đang chạm vào má hắn. Nó rất ấm, giống y như cảm xúc buổi họp lớp ngày hôm ấy.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên cúi đầu hôn tôi. Tôi rướn hai vai lên, cũng không hiểu sao lại không đẩy hắn ra.

Hắn hôn nhẹ nhàng và chậm rãi, không ngừng dán sát vào tôi khiến đầu tôi bị đè vào tường. Bàn tay hắn lướt theo dọc cánh tay tôi, nhẹ nhàng chạm vào tai làm tôi khẽ than nhẹ một tiếng, vòng tay ôm vào cổ hắn.

Cơ thể hắn đột nhiên run lên, rời khỏi môi tôi. Lồng n.g.ự.c phập phồng, đôi tay run rẩy, vầng trán ấm áp dựa vào trán tôi...

Chúng tôi áp trán vào nhau, nhìn thẳng vào mắt và mỉm cười với nhau.

Sáng hôm sau khi thức dây, những mảnh vụ của giấc mơ còn sót lại cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi.

Tôi ngơ ngác ngồi trên chiếc giường ấm áp, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt trong năm giây, sau đó tôi mạnh mẽ đưa tay lên giật tóc.

Sau đó tôi mới nhận ra, tôi vẫn là Cố Diệp Huy, cũng chẳng có tóc dài cho tôi kéo.

Không!

Làm sao tôi có thể mơ một giấc mơ bệnh hoạn như vậy được! Điều này thật quá là xấu hổ! Sau này làm sao tôi có thể gặp hắn được chứ?

Không sao, tất cả chỉ là mơ thôi.

Tôi thở ra và đưa tay làm quạt gió, quạt mạnh vào mặt mình. Đây chỉ là một giấc mơ thôi, nếu tôi không nói ra thì sẽ không ai biết được. Cứ như bình thường thôi, hắn ta sẽ không biết đâu.

Nếu tôi không nói thì liệu hắn có biết không? Tất nhiên là hắn không biết rồi.

 

Loading...