Đối thủ bất ổn - 12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:17:54
Lượt xem: 65

Đã một tháng rưỡi trôi qua mà cơ thể tôi vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng không thể không nói, con người thật sự rất có khả năng thích ứng, Cố Diệp Huy và tôi càng ngày càng quen với việc sống trong cơ thể và thân phận của nhau.

Như thường lệ, chúng tôi giữ liên lạc chặt chẽ với nhau vào ban ngày, buổi tối kiểm tra lại công việc của nhau trong ngày và bổ túc thêm kiến thức cho đối phương.

Bởi vì phải mất thời gian dài, chúng tôi cũng lười chạy bộ, nên buổi tối liền quyết định về nhà để học thêm. Bọn tôi đã có lần tranh cãi về vấn đề này.

"Lần trước tới nhà cậu rồi, lần này tới nhà tôi!"

“Nhưng hôm kia tôi đã đến nhà cậu rồi.”

"Vậy chúng ta sẽ thay phiên nhau, hôm nay ở nhà cậu, ngày mai ở nhà tôi, mỗi người ở nhà mình một đêm."

Cứ như vậy, chúng tôi đề ra quy định là thay phiên nhau đến nhà nhau mỗi ngày.

Điều này cho phép chúng tôi trở về nhà và gặp bố mẹ mỗi ngày. Ngược lại cũng giải quyết được nỗi khổ “có nhà mà không về được” và “có cha mẹ mà không về thăm được”.

Tuy nhiên... mặc dù điều này đã giải quyết được một vấn đề lớn trong cuộc sống của chúng tôi thế nhưng tôi lại không ý thức được nó lại tạo ra một vấn đề khác.

Khi trở về nhà tôi.

Mới đầu tôi cho rằng mẹ tôi đây là có cảm giác thân thiết trời sinh với tôi, còn đắc ý khoe khoang với Cố Diệp Huy. Tôi còn nghi ngờ là mẹ tôi đã phần nào nhận ra tôi.

Kết quả là tôi nhanh chóng bị tát vào mặt.

Có lần về nhà, tôi muốn nói chuyện tán gẫu với mẹ nhưng mẹ lại vui vẻ kéo tôi sang một bên với nụ cười trên môi:

"Tiểu Cố, cháu yên tâm, tại sao dì lại không biết chứ? Dì vẫn luôn nhận ra tâm ý của cháu!"

Mẹ nhận ra cái gì? Tôi cau mày và chưa kịp hiểu thì đã nghe câu tiếp theo của mẹ:

"Chúng ta sẽ cùng để ý Tiểu Hạ. Gần đây con bé đối với con cũng có chút hứng thú. Dì nghĩ... hai đứa có thể thành được đấy. Con cố lên nhé!"

Tôi sửng sốt nhìn: "Cái gì cơ?"

"Này, đừng ngại, dì sẽ giúp con!" Mẹ tôi nhướn mày tự tin với tôi: "Đừng lo lắng!"

Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy? Con mới là con gái của mẹ! Con không phải là Cố Diệp Huy! Nếu mẹ không nhận ra con thì cũng thôi đi, tại sao mẹ lại nhẫn tâm đẩy con về phía hắn?

Tôi cũng luôn cảm thấy thái độ của bố tôi đối với tôi có chút không rõ ràng, cho đến một lần ông gọi tôi vào phòng đọc sách:

“Tiểu Cố, chú vẫn luôn thích cháu.” Bố tôi ngồi trên chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc, bắt đầu nói những câu vô nghĩa khiến tôi muốn trợn mắt.

Tôi cười gượng, khóe miệng nhếch lên cười nhạo Cố Diệp Huy đang được khen ngợi.

"Chú luôn cho rằng mối quan hệ giữa bọn cháu sẽ không bao giờ cải thiện được..." Bố tôi cúi đầu, trầm giọng nói: "Nhưng gần đây... mọi việc khá ổn, khá tốt."

Tôi cau mày, tốt cái gì mà tốt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/12.html.]

“Tiểu Hạ nhà chúng ta...... Từ nhỏ đã điên điên khùng khùng, cũng chỉ có cháu mới có thể áp chế được con bé.”

Cái gì? ! !

Hắn có thể áp chế được tôi sao?

Bố cũng buồn cười quá đấy!

Sự hiểu biết của bố tôi về con gái mình quả thực quá ít rồi. Tôi có thể kể cho ông ấy nghe một lần Cố Diệp Huy đã bị tôi áp đảo trong tám ngày tám đêm liền!

Sau này tôi phát hiện ra, mỗi khi tôi và Cố Diệp Huy cùng nhau về nhà, mẹ tôi đều cười một cách gian xảo, còn bố tôi thì cứ gật gù cái đầu. Sau đó họ ngầm hiểu ý nhau tránh sang chỗ khác, để lại chúng tôi với nhau.

Mãi sau tôi mới nhận ra sự thật này, và dù tôi có giải thích, thanh minh đến thế nào thì họ cũng không còn nghe hay tin tôi nữa.

Tôi liền cảm thấy rất hối hận, tại sao tôi lại không kịp thời nhận ra bố mẹ tôi đang hiểu lầm cơ chứ?

Điều này không chỉ xảy ra ở nhà tôi mà cũng xuất hiện tương tự ở nhà Cố Diệp Huy. Dì Vương và chú Cố vốn rất thận trọng trong ngôn từ, sau khi nhìn thấy "Hạ Khả Hân" lui tới nhà mình liên tục, trên mặt thường xuyên xuất hiện nụ cười. Đôi khi họ còn hỏi tôi tại sao không mời Hạ Khả Hân đến?

Bọn họ còn nói rằng bây giờ tôi vui vẻ hơn, nói nhiều hơn là do Hạ Khả Hân đã chăm sóc tốt cho tôi.

Con mới là Hạ Khả Hân mà! Chú dì ơi!

Cảm ơn hai người đã công nhận và đánh giá cao con!

Nhưng! Tại sao hai người vốn nghiêm túc như vậy làm sao cũng quan tâm đến mấy chuyện không đâu như vậy?

Chú dì sẽ không nói gì tôi trước mặt Cố Diệp Huy, nhưng lại thường xuyên nói nhỏ bên tai chê tôi chậm chạp, không biết nắm bắt cơ hội. Còn nói Hạ Khả Hân rõ ràng là cũng có chút hứng thú với tôi.. .

Chuyện quái gì vậy? Hạ Khả Hân tôi đang ở đây mà! Tôi cũng không có hứng thú gì với cái đồ ôn dịch kia!

Sau khi tôi và Cố Diệp Huy phát hiện ra tình huống này, lúc đầu chúng tôi cũng cảm thấy khó xử khi thảo luận với nhau, nhưng sau đó chúng tôi quyết định phớt lờ nó. Dù người lớn có nói gì đi nữa chúng ta cũng chỉ có thể giải thích sau khi thay đổi lại mà thôi.

Sau này khi Cố Diệp Huy về nhà hắn thì sẽ mua thức ăn, tôi về nhà tôi thì mua một ít đồ ăn nhẹ.

Hết lần này đến lần khác, phụ huynh hai bên càng ngầm thừa nhận quan hệ của hai chúng tôi là đang ở bên nhau. Mặc dù ở "cùng nhau" là điểm mấu chốt của chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn kiên quyết phủ nhận.

Do hai chúng tôi năng qua lại với nhau nên mối quan hệ khó xử giữa hai gia đình do con cái bất hòa bao năm qua đã bắt đầu được cải thiện. Gia đình tôi và gia đình Cố Diệp Huy cũng bắt đầu thường xuyên ăn tối cùng nhau. Người lớn của hai gia đình cũng chăm lui tới, tụ tập với nhau.

Hôm đó là tối thứ Sáu, vì là cuối tuần nên hai nhà chúng tôi lại hẹn nhau ăn tối, chú dì nhất quyết mời cả gia đình Hạ Khả Hân đến nhà chúng tôi dùng bữa.

Chú dì còn bắt đầu chuẩn bị bữa tối thịnh soạn này từ thứ Tư. Chứng kiến họ vất vả chuẩn bị trong nhiều ngày để sẵn sàng cho một bữa tối tiếp đón gia đình tôi, tôi thực sự rất xúc động.

Vì thế khi họ nhờ tôi giúp đỡ, tôi trở nên chủ động và sáng tạo hơn.

Tám giờ tối, Cố Diệp Huy cùng bố mẹ tôi xuất hiện ở cửa nhà, ăn mặc chỉnh tề, Cố Diệp Huy mặc một chiếc váy màu vàng sáng, nhìn rất nữ tính làm tôi bật cười.

Chắc bố mẹ tôi đã bắt hắn phải mặc cái váy này. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ không nghe lời mà mặc nó.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...