Đối thủ bất ổn - 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:07:40
Lượt xem: 59

Bắt đầu từ hôm thứ Tư, nhóm Wechat vốn im lặng bấy lâu nay lại bùng nổ: lý do là cuối tuần này có buổi họp lớp cấp ba.

Buổi họp lớp đã lâu không được tổ chức.

Đã lâu không gặp, tôi cũng thấy nhớ mọi người. Dựa theo thời gian đã hẹn, khi tôi đến nhà hàng Trung Quốc đó thì trong phòng riêng đã chật kín người.

Một số gương mặt vừa quen vừa lạ nhìn tôi, trên mặt lộ ra kinh ngạc:

"A! Cố Diệp Huy!"

"A Huy!"

"Nhiều năm không gặp sao cậu vẫn đẹp trai như vậy!" Một gã béo mặt tròn hét lên: "Tôi còn tưởng rằng cậu cũng sẽ giống như mọi người, trở thành một ông bác mập mạp rồi chứ!"

“Cậu là ai nhỉ?” Tôi lịch sự hỏi.

"Tôi là Diệp Lương đây!" Anh ta hét lên.

Cái tên Diệp Lương c..hết tiệt này. Hồi cấp 3 hắn gầy gò, yếu đuối, lại thích mặc áo sơ mi trắng trông rất thư sinh. Có một số nữ sinh còn rất thích anh ta vì vẻ ngoài văn nhã đó.

Bây giờ ông bác mập mạp này sao lại là hắn chứ?

“Bọn tôi từ nãy đến giờ đang học bí quyết tăng cân của hắn đấy!” Những người khác cười lớn, nhiệt tình giục tôi nhanh chóng ngồi xuống.

Theo bản năng, tôi muốn đi tìm nhóm người Tiểu Thanh chơi thân hồi cấp 2, nhưng giữa đường bị đám người Nhiếp Nhàn ngăn cản lại.

May quá, thiếu chút nữa là lộ tẩy.

Tôi vừa ngồi xuống cạnh Nhiếp Nhàn, Cố Diệp Huy cũng mở cửa bước vào.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gió màu vàng sáng, tóc đuôi ngựa buộc cao, dáng vẻ có vẻ mệt mỏi đi tới.

"Ồ! Tiểu Hạ!"

"Lão Hạ!"

"Đã nhiều năm không gặp, cậu thế mà vẫn không có chút thay đổi nào!"

"Nhìn cậu vẫn y như thời học Trung học vậy!"

Hôm nay hắn trông cũng được đấy. Tôi hơi mím khóe miệng, tôi vẫn luôn được chào đón như vậy.

Sau đó mọi người đều nhìn về phía tôi, ánh mắt từ trên người tôi và Cố Diệp Huy dò xét vài vòng:

"Hai người...bây giờ còn hay đánh nhau không?"

Mọi người cười ồ lên.

"Ồ, hồi trung học hai người luôn mạnh mẽ như vậy. Có thể coi như một chín một mười."

Tôi mỉm cười nói: “Hồi tháng 5, bọn tôi vừa đánh nhau một trận.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn, hiển nhiên không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, chúng tôi thế mà vẫn còn đánh nhau.

Một lúc lâu sau, họ mới trợn mắt cười to: "Thật hay đùa?"

"Lại chả thật! Bọn tôi đều 26 tuổi rồi, tốt xấu gì cũng là người trưởng thành rồi!"

"Lần nào hắn cũng là người gây chuyện trước" Tôi đưa tay chỉ vào Cố Diệp Huy.

Theo tầm mắt mọi người, tôi mới nhận ra rằng thứ mọi người nhìn thấy chính là "Hạ Khả Hân".

Vì thế tôi lại đem ngón tay đang duỗi ra của mình chỉ vào người và nói: “Lần nào tôi cũng là người gây rắc rối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/11.html.]

Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tất cả đều là tại tôi, tôi thực sự chả ra sao. Bây giờ nghĩ lại những việc mình đã làm trước đây, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi thực sự đúng là một người không ra gì." Tôi ôm n.g.ự.c buồn bã.

"Phì..." Một số người bật cười.

"Cố Diệp Huy, cậu có thể đừng như vậy nữa được không? Trước đây cậu từng là nam thần của chúng tôi, cậu có thể đừng làm trò cười ở đây được không?" Một cô gái lên tiếng trêu chọc.

Tôi cũng nhếch miệng cười thì thấy Cố Diệp Huy hắng giọng rồi đứng dậy.

"Tôi mới chính là trò hề. Tôi thực sự không biết rằng tên hề đó chính là tôi." Hắn đứng dậy, bắt chước vẻ mặt bi thương của tôi: "Hồi cấp 3, tôi luôn hứa hẹn sẽ đạt điểm cao hơn Cố Diệp Huy, nhưng lần nào cậu ấy cũng đứng đầu, tôi đúng là một tên hề.”

Tiếng cười vang lên khắp nơi.

Này, tôi thực sự là có tính xấu như vậy!

Tôi nhìn hắn chằm chằm rồi đứng lên: “Vì sao ư? Đó là bởi vì tôi lúc nào cũng cắm đầu vào học! Ngày nào tôi cũng chỉ biết học và học, giống như một học giả già vậy. Hơn nữa tôi còn đặc biệt thích tìm tòi nghiên cứu, giống như chỉ cần chăm chỉ học tập mỗi ngày là có thể trở thành giáo sư vậy.” Tôi thở dài nặng nề, không cho hắn có cơ hội ngắt lời tôi: “Tôi cảm thấy tự ti! Tôi rất xấu hổ! Hạ Khả Hân thì ngày nào cũng chỉ biết vui chơi mà còn vào được top 10, Thế nên để được đứng đầu, tôi không còn cách nào khác là lao đầu vào học tập. Tôi thật xấu hổ”

"Tôi biết hai người lại bắt đầu một cuộc tranh tài mới xem ai mới là người xấu hổ hơn người kia." Một tên mập cười lớn: "Hai người các cậu có bệnh thật rồi!"

“Lại còn bị bệnh giống nhau nữa!”

Mọi người đều phá lên cười.

Cứ thế, trong bữa ăn, hai chúng tôi thay nhau “tự oán”, tôi một câu, hắn một câu, mọi người lại chêm vào… Bữa tiệc rất náo nhiệt. Chúng tôi cùng nhau ôn lại quãng thời gian học sinh cấp 3 của mình, những kỷ niệm buồn cười, xấu hổ, những điều ngu ngốc đã từng làm. Rồi cảm xúc lo lắng khi ôn thi nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học...v.v.

Ôi, thời trung học thật tuyệt vời.

Cuối cùng cũng đã hơn chín giờ tối, sau khi nâng ly cụng chén xong, mọi người trong phòng đều náo nhiệt, ồn ào. Có người vung tay loạn xạ, có người chơi lật bài, có người tại chỗ đánh liên minh, anh một lượt, tôi một lượt.

Tôi vẫn ngồi ở bàn, không muốn đứng dậy vì hơi say. Tôi lười biếng tựa lưng vào ghế nhìn mọi người đùa giỡn, cười nói vui vẻ.

Khi tôi quay đầu lại, tôi nhận ra Cố Diệp Huy từ lúc nào cũng ngồi xuống một chiếc ghế không xa tôi. Một tràng cười lớn lại vang lên, tôi cũng mỉm cười quay lại và nhìn thấy Cố Diệp Huy thế mà đang nhìn tôi.

Tôi hơi say, tựa vào bàn, nhìn hắn tiếp tục cười ngây ngô. Hắn cũng bật cười, đỏ bừng mặt.

Chúng tôi cứ thế nhìn nhau mỉm cười ngốc nghếch...

Sau đó, nụ cười của hắn chậm rãi biến mất, nụ cười của tôi cũng dần dần tắt đi. Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng mở to mắt nhìn lại, thi xem ai có thể nhìn được lâu hơn.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn tôi không chớp. Tôi quyết định làm khó để hắn “bỏ cuộc” giữa chừng. Kết quả đúng lúc này, hắn chậm rãi duỗi ra ngón tay.

Muốn chơi xấu tôi sao? Tôi sẽ không mắc lừa đâu.

Hắn ta đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi tôi, cảm giác ấm áp. Hắn gõ nhẹ vào mũi tôi bằng đầu ngón tay, những đầu ngón tay còn lại như có như không lướt qua gò má tôi.

Tôi choáng váng.

Đây là kiểu chơi xấu gì vậy?

Tuy nhiên khi tôi kịp phản ứng, tôi thế mà thực sự đã chớp mắt!

Ahhh! Đồ ôn dịch này! Tôi không phục!!

Tôi tóm lấy Cố Diệp Huy đòi thi đấu vòng tiếp theo, đồng thời lôi kéo những người khác đến làm trọng tài.

Cuối cùng, chúng tôi cùng cười nói về tương lai. Sau khi mọi chuyện qua đi, mọi người chia thành từng nhóm bảy tám người, chịu trách nhiệm hộ tống mỗi người về nhà an toàn.

Tôi nhớ mang máng có người còn trêu chọc tôi và Cố Diệp Huy tối nay không đánh nhau.

Vừa về đến nhà, tôi ngã lăn lên giường đi ngủ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...