Đối thủ bất ổn - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:10:16
Lượt xem: 60

Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào bọn họ, mong chờ những câu trả lời nhưng thay vào đó, bọn họ lại nhìn chằm chằm vào tôi và Cố Diệp Huy.

"Hai người thật kỳ quái, lẽ nào thần kinh có vấn đề." Hạ Ly cau mày mở lời trước tiên.

Tiểu Ngải thì giống như biết được điều gì đó, vẻ mặt có vẻ bình thản .

Tôi nhanh chóng quay sang nhìn cô ấy, chờ đợi cô ấy lên tiếng.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhìn hai chúng tôi nói: "Hai người không phải là đã thành đôi rồi chứ?”

...! !

Tôi nghe mà như thấy bị một tiếng sét đẫm m.á.u đánh thẳng vào đầu!

Tiểu Ngải! Sau ngần ấy năm làm bạn bè, sao cậu có thể đặt ra giả thuyết này được?

“Cậu nghĩ cái quái gì vậy? Suy luận này lạ quá đấy?”

Kết quả là những người còn lại lần lượt kêu lên:

"Moẹ kiếp!!"

"Ôi Chúa ơi, chẵng lẽ đó là sự thật! Tớ đã thấy thắc mắc tại sao hai người bọn họ lại cư xử kỳ lạ như vậy!"

"Ồ, giả thuyết này có vẻ hợp lý!"

Hợp lý chỗ nào??

"Thật ra, tớ vẫn luôn nghĩ hai người họ có thể ở bên nhau. Tớ luôn cảm thấy như vậy từ khi còn học cấp hai cơ..."

"Tớ cũng vậy... từ khi còn nhỏ tớ vẫn nghĩ hai người họ có thể thành một cặp..."

Cái gì? Các cậu đang nói cái quái gì vậy? Sao mọi người lại có vẻ vui mừng như vậy?

Tôi tức giận quay đầu sang nhìn Cố Diệp Huy, nhưng mà tên ôn dịch kia lại bình thản cầm trà sữa lên uống, không để ý đến những gì mọi người đang bàn luận, như thể những chuyện đó không liên quan đến hắn.

Cmn nhà hắn!

"Các cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Sao điều này có thể xảy ra được?" Tôi xua tay, gào lên: "Các cậu không biết là chúng tôi bị...!"

"Này" Mấy chị em bọn họ kéo tôi sang một bên: "Anh đừng lo, anh còn chưa nhìn ra sao? Khả Hân tối nay cũng chưa phản bác một lời nào. Chúng tôi thấy rất vui đó."

Vui cái rắm! Các cậu nhìn lại đi, tôi mới là Hạ Khả Hân!

Tôi ra sức phản đối: "Các cậu nhầm rồi! Làm sao có thể chứ! Cô ấy?" Tôi chỉ vào Cố Diệp Huy đang trò chuyện cùng một nhóm người khác: "Hạ Khả Hân không thể nào thích tôi được!"

Tôi thể hiện gương mặt nghiêm túc nhất có thể, cố gắng hết sức bày tỏ cảm xúc của mình.

"Không sao đâu, Khả Hân sẽ nhận ra ưu điểm của anh, đừng lo lắng quá thế." A Nam nhướng mày, ra hiệu "yên tâm" với tôi.

...? ? ?

"Không được," thấy như thế còn chưa đủ thuyết phục, tôi xua tay, làm ra vẻ mặt đau khổ và sợ hãi, chỉ vào Cố Diệp Huy: "Không được đâu, Hạ Khả Hân sẽ đánh tôi một trận đấy.”

"Không sao đâu" hai người họ kéo tôi sang một bên. Lily kín đáo nói: "Anh đừng lo lắng quá, thực ra em luôn biết tâm tư của anh. Bây giờ bên chỗ Khả Hân đang thấy có tia hy vọng rồi, bọn em sẽ giúp anh." cô ấy gật đầu còn nháy nháy mắt với tôi.

Giúp cái gì?

Cậu đang nói cái gì vậy? Cái gì mà “tâm tư” với “hi vọng” chứ?

Hơn nữa, các cậu là ai vậy? !

Không có mặt tôi là các cậu như vậy sao?

Như thế này có khác gì là phản bội không?

Cuối cùng, khi tôi đang luống cuống tay chân chưa kịp giải thích với nhóm chị em đang hoàn toàn hiểu lầm tôi thì Cố Diệp Huy bất ngờ đứng dậy, túm lấy tôi lôi đi khiến cho cả đám ồn ào la ó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/10.html.]

“Khả Hân nhà chúng ta thật bá đạo!” Bọn họ hét lên phía sau lưng tôi.

Các cậu hét cái rắm! Tôi mới là Hạ Khả Hân, chị em với mọi người!

Trên đường đi ra ngoài, tôi mới hiểu vì sao bọn họ lại kêu tôi là bá đạo, bởi vì Cố Diệp Huy lại lần nữa nắm tay tôi rời đi.

Trong lúc cãi vã, tôi phát hiện ra mặt hắn đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Bọn họ đang nói nhảm thôi, cậu là người rõ nhất phải không?"

Tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều rất kỳ quái.

Thế mà khi về đến nhà, nhìn mình trong gương, mặt tôi cũng đang đỏ bừng.

Hơn một tháng nay, tôi và Cố Diệp Huy ban ngày ban đêm đều ở cùng một chỗ.

Hôm nay, chúng tôi vừa kết thúc buổi trao đổi kiến thức ở quán cà phê và đi bộ trên con đường về nhà, gió đêm mang lại cảm giác sảng khoái.

Tuần trước, cuộc điều tra của chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc. Tuy nhiên, cũng không có phát hiện được điều gì bất thường.

Nhưng cuộc sống quái dị này vẫn phải tiếp tục: ban ngày chúng tôi cập nhật tình hình công việc cho nhau, còn ban đêm vẫn phổ cập kiến thức riêng cho đối phương như cũ.

Lúc này, tôi và hắn đang sánh bước đi bên nhau trong cơn gió đêm mát lạnh, ánh đèn mờ ảo soi lối đi vắng lặng, làm bóng chúng tôi dài thêm. Tôi cũng bất giác nhận ra, không biết từ lúc nào tôi và hắn ta đã hòa hợp hơn trước rất nhiều.

Ngay như bây giờ, chúng tôi sánh bước được bên nhau - đây là điều mà trước đây chúng tôi tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

Nếu là trước đây…chà, chúng tôi khẳng định là đang đấu võ mồm với nhau.

"Ha ha" Sau khi nhận ra điều đó, tôi bất giác bật cười.

"Bây giờ cậu mới cảm thấy việc mình vào nhầm nhà vệ sinh nữ là buồn cười đúng không?" Cố Diệp Huy nghe tiếng quay đầu nhìn tôi với nụ cười giễu cợt trên môi.

“Thôi đi, cậu còn xấu hổ hơn khi cãi nhau chán chê với người khác rồi cuối cùng mới biết họ là đối tác bên A đúng không?” Tôi cũng không vừa đáp lại.

Hai giây sau, cả tôi và hắn ta đều bật cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Cậu cười cái gì?"

"Cậu đang cười chính mình vì đã đi nhầm nhà vệ sinh à?"

"Tôi chỉ đang cười pha tự hủy đơn hàng của cậu thôi!"

"Đi nhầm nhà vệ sinh không phải là một pha tự hủy hay sao?"

Sau khi nhiệt tình đấu đá nhau vài câu, cả hai chúng tôi đều im lặng, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi nhìn xuống đất, dưới ánh đèn vàng, hai cái bóng của chúng tôi kéo rất dài. Một lúc sau tôi cũng phát hiện ra, Cố Diệp Huy thế mà cũng đang chăm chú nhìn vào cái bóng.

Cái bóng của hắn hơi nghiêng đầu, gần về phía tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, cũng chưa bao giờ thấy hắn hành động nghịch ngợm như vậy.

“Thế nhưng bây giờ tôi đã có thể thích ứng với những cuộc họp đột xuất chớp nhoáng ở công ty cậu. Không những chỉ ngồi yên ghi chép nội dung” hắn quay đầu lại nhìn tôi, nửa khuôn mặt được phản chiếu trong ánh sáng vàng ấm áp, thực sự khiến vẻ mặt hắn nhu hòa đi không ít: "mà tôi còn có thể tự mình lập một số kế hoạch."

"Tôi cũng vậy, giờ tôi có thể giải quyết suôn sẻ các báo cáo hội nghị rồi... Tôi nhớ khi mới bắt đầu... ôi, cậu không biết là các thuật ngữ chuyên ngành của bọn cậu làm tôi hoảng thế nào đâu. Các cậu đúng là không nói tiếng người mà.”

Tôi nhớ lại cảm giác bối rối và lo lắng khi cơ thể bị hoán đổi, đi làm mỗi ngày giống như đi đến pháp trường, lúc nào cũng lo sợ bị đồng nghiệp phát hiện.

Hắn cười nhẹ: “Cậu nói cứ như ngôn ngữ Internet của các cậu mới là tiếng người vậy.”

Mỗi người chúng tôi nghĩ về công việc của đối phương trong vài giây rồi cùng phá lên cười.

"Được, về sau chúng ta tiếp tục hợp tác."

"Hợp tác suôn sẻ."

Hai chúng tôi bắt tay nhau.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...