Đợi Thanh Loan - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:32:23
Lượt xem: 105

Ngày mồng chín tháng chạp âm lịch.

Đêm đó ta gặp ác mộng kinh hoàng, ta mơ thấy Hoàng đế người đầy m.á.u và có một lỗ thủng ở n.g.ự.c trái. Hắn cầm một mũi tên dài trong tay, lông đuôi nhuốm m.á.u đỏ. Hắn nhìn ta chằm chằm, cười thầm...

Đằng sau hắn là đất nước của ta, những binh sĩ của ta và những người dân của ta.

Phụ hoàng c--hết trước mắt ta, và hắn đã dẫm lên xác người.

Hắn nói với ta: "Công chúa Thanh Loan, trái tim ta ở bên phải."

Rồi bằng cách nào đó, ta đã bị trói lại. Họ nói rằng tân Hoàng đế đã ra lệnh cho người ta đánh gãy chân và cắt gân ta. Lần này ta lại bị liệt trong một giấc mơ.

Ta tỉnh dậy, la hét và khóc nức nở, Phương Tư Tận lại chạy vào.

Ta nói mình muốn g--iết hoàng để! Ta muốn g--iết hoàng đế!

Phương Tư Tận không nói gì, hắn ngồi bên dưới giường của ta cả đêm, cho ta mượn một tay để nắm.

Nắm tay hắn, ta chìm vào giấc ngủ. Bàn tay này được kéo từ ngoài mộng vào trong mộng. Lần này cuối cùng ta cũng b.ắ.n được mũi tên vào bên phải ngực, chung tay với Phương Tư Tận phá vòng vây.

Khi tỉnh dậy, hoa mận vẫn còn vùi trong tuyết, nhưng đó chỉ là một giấc mơ.

Ngày mồng mười tháng chạp âm lịch.

Phương Tư Tận đã ở đây được mười ngày. Vẫn còn hai mươi ngày nữa trước khi hắn qua đời. Ta không thể đứng dậy, ta biết điều đó và hắn cũng biết điều đó.

Xương đã bị gãy, gân đã bị cắt, cho dù Hoa Đà có tái thế, ta cũng không thể hồi phục được. Nhưng ta không nói vậy. Thật hổ thẹn với Phương Tư Tận. Tại sao phải hổ thẹn? Ta không nợ hắn bất cứ điều gì.

Nam nhân yêu nữ nhân, hắn yêu ta, ta không hắn điều gì cả.

Ta hỏi hắn, vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi hắn ngồi trên long xa nhìn thấy ta, ta đã nói rằng ta muốn c--hặt đầu người khác. Lúc đó hắn không sợ ta sao?

Hắn nói hắn không sợ, nhưng hắn cảm thấy ta thực sự sợ người khác.

Ta hỏi lại, ngày đầu tiên hắn đến đây hắn đã nghĩ gì khi đánh ta?

"Nô tài không nghĩ gì cả, nô tài chỉ lo lắng và mong công chúa sống thật tốt."

Đừng ủ rũ và hành hạ bản thân mà hãy sống thật tốt. Hắn thật tốt, Phương Tư Tận, người này thật tốt. Cuối cùng ta không còn muốn c--hặt đầu hắn nữa.

Ngày mười một tháng chạp âm lịch.

Sao ngày trôi qua nhanh thế nhỉ? Ta là kẻ vô dụng, cuộc đời dài lắm, ngày tháng vốn trôi qua chậm lắm. Tại sao bây giờ ngày tháng đột nhiên trôi nhanh như vậy?

Một con ngựa con trắng đi ngang qua, ta cố hết sức giương cung nhưng không b.ắ.n được.

Sức khỏe của Phương Tư Tận đã cải thiện rất nhiều, hắn thực sự đã tăng cân một chút dù ăn uống kém như vậy.

Thấy hắn tăng cân, ta lại bắt đầu hành hạ hắn, lần lượt yêu cầu hắn cõng ta đi.

Gần đây tuyết rơi nhiều, ta không thể ngồi trên xích đu được nữa. Ta nhờ Phương Tư Tận đắp hai người tuyết, ta ngồi xem.

Người tuyết cao hơn, chi lan ngọc thụ (ưu tú), giống hắn. Người thấp hơn có đôi mắt cau có và lạnh lùng, giống như ta. Hai người tuyết đứng cạnh nhau trong sân, bất chấp gió tuyết, khá giống một đôi uyên ương khốn khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thanh-loan/4.html.]

Ta nói, đến mùa xuân, hai người tuyết nắm tay nhau kia sẽ biến thành vũng nước, thật là xui xẻo. Nói xong, ta tưởng tượng cảnh trước mùa xuân hắn sẽ bị c--hặt đầu.

Ngày hôm đó, Phương Tư Tận cũng tìm thấy một con chim sẻ nhỏ trong tuyết đã đóng băng. Hắn đưa con chim sẻ về, ủ ấm trong vòng tay, đến đêm nó kêu chít chít và thư thái. Cuối cùng thì căn phòng cũng có thêm một chút sức sống.

Ta để hắn bò lên giường ta và ngắm lũ chim sẻ dưới chăn. Hắn nói rằng một con chim sẽ coi người đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ của nó. Trong lòng chú chim sẻ nhỏ này, ta và Phương Tư Tận là cha mẹ của nó.

Hai chúng ta, một người là thái giám, một người bị tàn tật, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội được làm cha mẹ. Ông trời quả thực đối xử tốt với chúng ta.

Ngày mười hai tháng chạp âm lịch.

Phương Tư Tận vừa là cha vừa là mẹ, hết lòng chăm sóc chú chim sẻ nhỏ. Còn ta rảnh tay, khi nào nhớ ra thì ta bảo hắn mang qua cho ta chơi. Cho chim sẻ nhỏ ăn thức ăn và uống nước, ta cho nó ăn thức ăn và uống nước. Đây là công việc hàng ngày của Phương Tư Tận.

Không biết khi nào chim sẻ nhỏ mới có thể bay được. Phương Tư Tận chăm sóc nó tốt như vậy, nhất định nó có thể bay ra khỏi đây.

Hắn nói đúng vậy, dù là con chim sẻ hay chim thần Thanh Loan... Một chiếc lồng không thể nhốt được một chú chim dũng cảm.

Ngày mười ba tháng chạp âm lịch.

Trong lúc ngủ trưa trời quá lạnh nên ta đã nhờ Phương Tư Tận che tay chân cho mình. Một tỳ nữ không gõ cửa xông vào và nhìn thấy cảnh tượng này.

Nàng ta không sợ ai lại còn nở một nụ cười khinh bỉ.

Cười cái gì cơ? Tất nhiên là cười một thái giám và một người tàn tật bám vào nhau, ôm nhau cho ấm.

Vốn dĩ ta muốn hét lên rằng ta sẽ g--iết nàng ta, nhưng khi Phương Tư Tận ôm ta, ta có chút xấu hổ khi nói ra những lời đó.

Cái miệng của người ta nói thật khủng khiếp, ngày đó ai cũng biết chuyện của chúng ta. Công chúa tiền triều yêu một vị quan mang trọng tội, nghe có vẻ thảm. Một thái giám yêu một người què, có vẻ đáng thương.

Nhưng thế thì sao? Tình yêu là tất cả.

Phương Tư Tận hỏi ta muốn đi đâu nhất nếu có thể di chuyển.

Ta nói, Tắc Bắc (塞北: phía Bắc Vạn Lý Trường Thành)

Bạch nhật đăng sơn vọng phong hỏa

Hoàng hôn ẩm mã bàng Giao hà

**(白日登山望烽火,黄昏饮马傍交河: Đây là hai câu thơ đầu trong bài thơ “Cổ tòng quân hành” của Lý Kỳ, nghĩa là: Ban ngày lên núi nhìn ngọn lửa báo hiệu,

Hoàng hôn thì cho ngựa uống nước bên bờ sông Giao hà.)**

Phương Tư Tận không quen với cái lạnh ở Tắc Bắc, hắn đến từ Hoài Nam.

Tắc Bắc mai hoa Khương địch xuy

Hoài Nam quế thụ tiểu sơn từ

**(塞北梅花羌笛吹,淮南桂树小山词: nghĩa là Hoa mận ở phía bắc Tắc Bắc được thổi trên sáo Khương (một dân tộc của Trung Quốc) và những bài thơ trên đồi hoa quế ở Hoài Nam được vang lên.)

Hôm nay, hoa mận ở Tắc Bắc ẩn trong tuyết, và cây quế ở Hoài Nam bị gió bẻ gãy. Không thể nhìn thấy nó, không thể đến đó, không thể yêu cầu chuyện đó.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...