Đợi Thanh Loan

Đợi Thanh Loan

Cập nhật
2 ngày trước
Loại
Truyện Chữ
Tác giả
伞阿花伞大王
Thể loại
Cổ ĐạiNgượcNgược NữNgược NamTrả Thù
Lượt xem
665
Team
Nhân Trí
Lượt theo dõi
2
Trạng thái
Đã đủ bộ

Đọc từ đầu Đọc tập mới

Ta là Công chúa tiền triều, sau cuộc nổi loạn đoạt vị, hai chân của ta bị tàn tật, bị quản thúc trong hậu cung.

Mọi người đều nói rằng sau khi Công chúa Thanh Loan bị tàn tật, tính tình rất tệ nên không ai muốn hầu hạ ta.

Trong cung của ta chỉ có một cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy long xa (xe trong hoàng cung) đi ngang qua.

Ngày hôm đó, ta đang nằm bên cửa sổ, người ngồi trên long xa vén rèm lên, ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Nam nhân này có lông mày kiếm và đôi mắt sáng rực, khung xương rõ ràng, như thể được điêu khắc.

Ta hỏi: “Đó là ai?”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng, không dám trả lời câu hỏi của ta. Ta cười khẩy và hạ lệnh kéo tất cả ra ngoài c--hặt đầu.

Nam nhân trong long xa ngăn ta lại, nói tên hắn là Phương Tư Tận, khuyên ta hãy sống tốt, đừng ủ rũ và hành hạ bản thân.

Không ngờ chỉ trong vòng nửa giờ sau, hắn đã khiến Hoàng đế tức giận khi nói những điều vô nghĩa trước mặt văn võ bá quan và ngay lập tức bị giáng xuống làm cung nô.

Nói là cung nô cho dễ nghe chứ thực ra chính là bị tịnh thân và xăm mình, từ một văn thần nho nhã được nhiều người cung kính trở thành một thái giám bất nam bất nữ.

Không những vậy, Hoàng đế còn ng--u ng--ốc đến mức còn hạ lệnh cho hắn hầu hạ chăm lo cuộc sống thường ngày của công chúa tiền triều là ta đây... trong thời hạn một tháng. Nếu sau một tháng ta không thể đi lại trên mặt đất thì hắn sẽ bị xử tử.

Đùa gì vậy, ta đã là người tàn tật rồi, làm sao đi lại được? Nhưng quân lệnh như sơn*, ba ngày sau hắn vẫn phải tới.

*(lệnh vui cao như núi)

Nguồn: zhihu
Đề cử: Deĩng
Edit: Nhân Trí


Tình cờ, hôm đó lại là ngày mồng một tháng chạp âm lịch, ngày đầu tiên của tháng cuối năm.

Không lâu sau khi bị xử phạt, Phương Tư Tận vẫn chưa hồi phục sức khỏe, khuôn mặt vẫn tái nhợt.

Nhìn vẻ mặt xa cách của hắn, ta cảm thấy khó chịu, một kẻ có tội phải hầu hạ một người khuyết tật như ta là đúng rồi.

Lần đó, khi gặp hắn trên long xa, hắn đã khuyên ta hãy sống thật tốt, bây giờ hắn gặp rắc rối như vậy, ta muốn xem liệu hắn còn có thể nói câu gì đó mỉa mai ta hay không.

Đêm đó, hắn thức ngoài cửa, nửa đêm rên rỉ đau đớn, nghe đến đó ta khó chịu không ngủ được. Hắn quấy rối giấc mộng của ta, thật muốn c--hặt đầu hắn!



Ngày mùng hai của tháng chạp âm lịch.

Sau khi Phương Tư Tận đến, cuộc sống trở nên thú vị hơn một cách khó hiểu.

Những người khác đều sợ ta và họ ước có thể tránh ta như tránh dịch. Còn hắn, mới tới đây, chưa biết ta như thế nào.

Ta đưa cho hắn một quả táo cắn dở và yêu cầu hắn đặt nó lên đầu để ta tập bắn cung. Cung tên không có mắt, dùng người sống làm mục tiêu, nghe xong lời này, đa số mọi người hẳn là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Nhưng Phương Tư Tận thực sự phi thường. Hắn ném quả táo và nói với ta: “Công chúa muốn nô tài đặt nó lên đầu chi bằng nàng đi đến đó đặt nó lên đầu nàng đi.”

Hai chân ta bị què và hắn thực sự đã yêu cầu ta bước tới đó. To gan quá, ta đập bàn hét lên muốn c--hặt đầu hắn.

Không ngờ hắn sải bước tới, tát lật mặt ta, túm lấy cổ ta một cách hung dữ: "Công chúa tiền triều cũng giống như nô tài, đều là tù nhân của tân hoàng đế, bây giờ nàng còn chưa tỉnh sao?"

Đó là lần đầu tiên ta bị một nam nhân đánh, không, là một tên thái giám, ta nghiến răng nghiến lợi, đập đầu xuống đất và khóc suốt buổi chiều.

Không ai quan tâm đến điều đó, hai tỳ nữ thậm chí còn nói đùa sau lưng ta.

Buổi tối, Phương Tư Tận đến đưa đồ ăn, ta chửi bới và lật đổ đĩa thức ăn. Hắn sửng sốt một lúc, sau đó nhặt phần thưc ăn còn sót lại trên mặt đất cho vào miệng.

"Ngươi đang làm gì vậy!" Ta hét lên.

“Nô tài xuất thân nghèo hèn nên không muốn ai lãng phí đồ ăn.” Hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Phương Tư Tận ngồi xổm tại chỗ, ăn hết một bữa, lau miệng rồi lại lau sàn.

Trước khi rời đi, hắn nói với ta: “Công chúa có xương cốt chắc khỏe, nếu không ăn sẽ đói”.

Chân của ta hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn lại nhất quyết nói xương cốt của ta rất khỏe, thật muốn c--hặt đầu hắn!



Ngày mùng ba tháng chạp âm lịch.

Nửa đêm hôm qua, ta thức dậy vì bụng đói cồn cào. Ta muốn đám tỳ nữ mang cho mình một ít đồ ăn nhẹ nhưng không có ai trong phòng.

Ta không biết những những kẻ hầu hạ rẻ mạt này đang trốn ở đâu. Ta khan cổ hét lên hai tiếng, Phương Tư Tận bước vào.

Hắn lặng lẽ rót cho ta cốc nước, ta muốn ném nó xuống, nhưng rồi ta nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày, sợ hắn thực sự sẽ không rót cho ta nữa. Thế nên ta nhăn mặt và uống hết trong một hớp.

Uống xong nước, ta nói: “Ta đói.”

Hắn đứng cạnh giường ta: “Đồ ăn đã bị Công chúa hất đổ hết rồi, nô tài còn tưởng Công chúa là nữ nhân thông minh nhưng xem ra không phải, cơm đổ đi rồi lấy đâu ra nữa.”

Ta hét lớn đến đau họng: “Cẩu nô tài!”

Hắn ngoáy tai trước mặt ta và đi ra ngoài với vẻ mặt vô cảm.

Ta nằm trên giường nguyền rủa hắn khoảng một nén hương thì thấy hắn bưng bát mì Dương Xuân về.

Ta ngừng nói, húp vội bát mì và nhìn thấy một vết phồng rộp trên miệng hắn.

Ta trốn trở lại giường, tìm một chiếc trâm cài tóc dưới gối rồi ném xuống đất: “Cái này cho ngươi.”

Nhưng sáng nay hắn đã trả lại trâm cài tóc cho ta.

Ta tức giận: “Cẩu nô tài, ngươi coi thường phần thưởng của bổn Công chúa ta sao?”

Hắn phớt lờ ta và tự tay cài trâm lên tóc cho ta: “Nữ nhân phải cài trâm mới đẹp”.

Thì ra hắn đã nhìn thấy hộp trang điểm của ta và biết rằng ta không còn mấy món trang sức nữa.

Hôm nay ta đã ăn ba bữa một cách thành thật nhưng chúng chẳng có mùi vị gì cả.

Nhưng mỗi khi ta mất bình tĩnh, Phương Tư Tận sẽ nhìn ta với vẻ mặt nghiêm nghị, ta luôn nghĩ đến chuyện hắn tát và véo cổ ta... Ta g--hét hắn một chút và hơi sợ hắn một chút. Ta càng muốn c--hặt cái đầu của hắn.



Ngày mùng bốn tháng chạp âm lịch.

Hôm nay thật yên bình và tĩnh lặng. Tuyết rơi dày đặc, trong cung cũng không có than tốt, khói khiến người ta ho liên tục.

Ta gọi Phương Tư Tận đến quạt than cho ta, hắn không thể rời đi và đang nhặt than. Than đang cháy đén bốc khói, nếu lấy chúng ra, ta có thể ngừng ho.

Hôm nay ta lại nói với hắn mấy câu, ta hỏi hắn rốt cuộc đã nói gì xúc phạm tân Hoàng đế, nhưng hắn không nói cho ta biết.

Đêm đến, hắn ngồi dựa vào giường ta mà ngủ.

Ta chỉ có một bình nước nóng, hắn sợ ta lạnh nên mỗi giờ lại lấy ra thay nước một lần.

Công việc quá tồi tàn mệt mỏi, không ai muốn làm nên ta phải để một nam nhân thò tay vào dưới chăn của mình.

Lúc đầu ta cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì thấy hắn là thái giám, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể làm gì?

Nửa đêm, ta đang ngủ, hắn lại đưa tay ra lấy bình nước nóng.

Với đôi mắt ngái ngủ và tức giận, ta nhéo mạnh cánh tay hắn: “Cẩu nô tài, tay của ngươi làm ta lạnh cóng!”

Hắn không nói gì, chỉ thở nhẹ. Nam nhân này không chỉ có đôi tay lạnh lẽo mà cả cơ thể dường như đang run rẩy.

“Có chuyện gì thế?” ta hỏi.

Hắn không trả lời, đứng dậy, di chuyển hai bước rồi rên rỉ.

Vết thương do bị tra tấn còn chưa lành, ta cứ quăng hắn, đêm nay hắn rốt cục không thể chịu đựng được nữa.

Ta tỏ ra thương xót và nói cho hắn biết tủ nào chứa thuốc cầm máu và chữa bệnh.

Hắn không chịu lấy thuốc, nói rằng hắn sẽ rời đi vì bị xúc phạm nhưng ta đã ngăn hắn lại.

“Ngươi đến đây ta bôi thuốc cho.” Ta nói.

Nghe vậy, hắn nhìn ta ngạc nhiên.

Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt.

Ta nói: “Tối như mực, ngươi sợ cái gì?”

Hắn cười khổ: “Công chúa thật đúng là giỏi ngược đãi người khác.”

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cởi áo rồi quay lưng cho ta bôi thuốc.

Vị công tử tốt bụng, ngọc thu lâm phong ( 玉树临风: ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách), thật sự đã rơi vào tình trạng như vậy.

Ta hỏi hắn có hối hận không?

Hắn cố chịu đau và trả lời một cách mạnh mẽ: “Ngọc có thể vỡ thành từng mảnh nhưng độ trắng của nó không thể thay đổi. Vàng có thể bán được nhưng sức mạnh của nó không thể thay đổi.”

Không biết vì sao, ta hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc ngươi không còn là vàng là ngọc, mà là thái giám.”

Hắn không tức giận mà nói: "Đúng vậy, nhưng Công chúa, nàng là vàng là ngọc."

Hắn châm biếm ta. Ta là một công chúa tàn tật, què quặt, mất nước, làm sao có thể là vàng là ngọc được? Ta lại tức giận, muốn c--hặt đầu hắn lần nữa.



Ngày mùng năm tháng chạp âm lịch.

Hôm nay tinh thần Phương Tư Tận đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với ta.

Hắn nói tối qua hắn không chế nhạo ta. Hắn nói đất trời luôn chuyển động, quân tử phấn đấu hoàn thiện bản thân, ta còn trẻ, chỉ cần nghĩ tới thì tương lai sẽ có những ngày tươi đẹp.

Ta bảo hắn im lặng ngay lập tức. Ta thậm chí còn không thể đứng dậy, tương lai cái rắm ấy.

Ta nói, ta biết nếu ta không đứng lên được thì cuối tháng hắn sẽ bị xử tử.

Nhưng ngay cả khi lo lắng, hắn cũng có thể nói dối mà không chớp mắt. Hắn lắc đầu: “Nô tài chỉ cảm thấy công chúa tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, không nên giam mình trong phòng, nàng nên đi ngắm hoa thưởng nguyệt.”

Ta nói, hãy quên nó đi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Hắn nói, để hắn bế ta ra ngoài xem.

Ngoài sân có một chiếc xích đu, hắn bế ta lên trên xích đu và đẩy ta từ phía sau. Chiếc xích đu càng lúc càng cao, ta vừa sợ vừa thấy vui, vừa cười vừa la.

Khi ta mệt, xích đu dừng lại. Phương Tư Tận quay vào phòng và lấy cây cung của ta ra.

Ta bắn cung rất chính xác, ngắm chiếc lá nào lên cây, ta bắn trúng chiếc lá đó.

Phương Tư Tận từng là quan văn, hắn ghen tị với kỹ năng của ta.

Ta nói, ngươi có biết chân ta vì sao mà gãy không?

Khi tân Hoàng đế soán ngôi, ta đứng trên bục cao và cố dùng cung bắn hắn, ta đã bắn trúng ngực trái của hắn. Nhưng trái tim của nam nhân này lại hi hữu ở phía bên phải.

Hắn chiếm lấy ngai vàng, quản thúc và đánh gãy chân ta. Ta muốn c--hết, nhưng bị giám sát chặt chẽ suốt ngày nên đó không phải là điều dễ dàng.

Nghe vậy, Phương Tư Tận đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.

"Đừng c--hết."

"Đừng c--hết, phải sống. Chỉ có sống mới có hy vọng."

Chẳng lẽ hắn còn thời gian để suy nghĩ về sự sống c--hết của ta sao? Chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa là đến thời hạn một tháng, vì vậy hắn nên lo lắng cho cái đầu của mình thì hơn.



Ngày mồng sáu tháng chạp âm lịch.

Hôm nay trời rất lạnh, càng ngày càng lạnh. Khi thời tiết trở lạnh, con người có xu hướng lười biếng, đám cẩu nô tài này ngày càng lười biếng hơn. Trước đây, họ không thèm quan tâm đến ta.

Họ lười mang đồ ăn cho ta, lười tắm cho ta, thậm chí có lúc ta muốn đi vệ sinh gào thét muốn vỡ phổi, họ cũng lười mang bô cho ta. Sau đó, họ ngừng đưa nước cho ta.

Sau khi Phương Tư Tận đến, cuối cùng cũng có một người siêng năng trong cung. Đêm đó ta lại khóc và kêu cứu, hắn bàng hoàng bước vào và rót cho ta chút nước.

Ta làm đổ cốc nước và nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ.

Lúc đầu hắn bối rối, sau đó có chút tức giận... Sau đó hắn mới ý thức được: "Chờ một chút, nô tài mang bô vào."

"Cút!"

Hắn chìa tay ra: "Nô tài bế công chúa ra ngoài nhé?"

"Ta bảo ngươi đi ra ngoài!"

Nhưng hắn không kìm được mà ôm ta vào lòng và bắt đầu cởi thắt lưng cho ta.

"Đừng cử động, nô tài sẽ giúp công chúa."

Ta sợ hãi: “Ngươi đi gọi một tỳ nữ vào…”

Hắn vẫn im lặng và ngoảnh mặt đi.

Ta biết không ai muốn đến. Ta cắn và cấu vai hắn, ra lệnh cho hắn thả ta ra. Sự nhục nhã xen lẫn xấu hổ, gần như nuốt chửng ta.

Hắn im lặng chịu đựng sự vô lý của ta, sống lưng thẳng tắp. Lúc ôm ta vào lòng, hắn nói: “Thanh Loan, nô tài sẽ chăm sóc công chúa.”

Nhưng ta lại nói: “Cẩu nô tài, ngày mà bổn Công chúa thật sự đứng lên được, ta sẽ g--iết ngươi trước!”



Ngày mồng bảy tháng chạp âm lịch

Lạnh quá, lạnh quá, chân ta tê cóng. Một tỳ nữ trông có vẻ chán ghét khi nhìn thấy ta và nói rằng cuộc đời nàng ta thật khốn khổ khi đi theo một chủ nhân xui xẻo như ta.

Hiện tại là cuối năm, cung nào cũng có thưởng, ai cũng vui vẻ, nhưng trong cung của ta không có chuyện như vậy, nếu mệnh chủ không tốt thì số phận cung nô cũng không khá hơn là mấy, cũng không thể trách tại sao bọn họ g--hét ta đến thế.

Phương Tư Tận dùng hết tiền và mang về một lọ thuốc mỡ. Hắn không có nhiều tiền, nhưng vì là người đọc sách nên thỉnh thoảng hắn sẽ viết thư cho những người ở các cung khác để đổi lấy tiền.

Ta co chân lại, trùm chăn lên đầu: “Tiền của ngươi ngươi cứ giữ đi, ta không cần tiền từ thiện của ngươi.”

Hắn kéo chăn ra và khóa mạnh chân ta vào đùi hắn.

"Nô tài giữ tiền để làm gì? Thái giám có lấy vợ được đâu?"

Ta không nói nên lời, giọng nghèn nghẹt đáp: “Ta có một đôi chân bị liệt, bôi bao nhiêu thuốc cũng không đứng dậy được”.

Nhưng hắn lại nói: “Thanh Loan, nàng muốn đi đâu thì có thể đứng lên.”

Ta muốn đi đâu?

Rất nhiều, nơi nào có núi sông đẹp, có phong cảnh đẹp, ta đều muốn đi hết.

Nhưng bây giờ, ta là một con chim trong lồng và một nô lệ. Ta thậm chí không thể nghĩ về điều đó.

Hắn nhờ một tỳ nữ giúp ta tắm nhưng nàng ta giả vờ như không nghe thấy. Hắn nói lại lần nữa, nàng ta liếc nhìn và cười khẩy hắn.

"Phương sư phụ, ngài tắm rửa cho nàng đi."

Phương Tư Tận tức giận trừng mắt, mặt đỏ bừng: “Nam nữ khác biệt.”

"Nam nữ? Ngươi là thái giám, sợ cái gì?"

Ta có sẵn một chiếc súng cao su và ta nhắm vào nàng ta. Phương Tư Tận liếc nhìn ta và lắc đầu. Thế là ta lại bỏ qua.

Hắn mang nước nóng đến, ta chỉ cởi áo khoác, hắn bế ta vào chậu.

Trong làn hơi nước quyến rũ, mặt hắn dần đỏ bừng.

Ta hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại đỏ mặt?"

Hắn tránh né trả lời, quỳ rạp xuống đất: “Nô tài có tội.”

Ta mím môi và nằm trên mép bồn tắm nhìn hắn.

“Đứng lên.” Ta nói.

"Nô tài không dám."

"Phương Tư Tận ... Muốn cái gì thì phải đứng lên."

Đôi mắt hắn chuyển động, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta.

Hắn nói: “Nô tài muốn rửa tay và nhặt vầng trăng sáng, nếu nô tài không ở trong tháp hải đăng.”

Nếu không phải là hắn không thể tự bảo vệ mình, thì hắn thực sự muốn ta phải không? Nhưng ta không còn là vầng trăng sáng nữa. Ta không nói nhưng hắn hiểu ý ta.

"Công chúa Thanh Loan đẹp như vầng trăng sáng trên bầu trời trong lòng nô tài."

Sau một lúc im lặng, ta nói với hắn: “Lại đây gội đầu cho ta”.

Lúc đó ta đang ở trong tay hắn, giống như một con đại bàng được một mình hắn thuần hóa.



Ngày mồng tám tháng chạp âm lịch.

Tương truyền rằng trong ngày tám tháng chạp âm lịch, cằm sẽ rụng vì lạnh. Trời rất lạnh nên Phương Tư Tận nấu cháo Lạp Bát. (腊八: món cháo được nấu vào ngày mùng 8 tháng chạp ở Trung Quốc)

Ta không thích hạt sen nên hắn cho rất ít hạt sen, ta thích ăn đường nên hắn cho thêm đường.

Lạp Bát là một ngày tốt lành, trước đây hàng năm ta đều đi thưởng thức hoa mận vào dịp lễ Lạp Bát. Nhưng bây giờ trong cung điện của ta không còn hoa mận nữa.

Ta nói với Phương Tư Tận: “Hãy vẽ cho ta một bông hoa mận.”

Hắn im lặng một lúc, có chút xấu hổ.

“Công chúa, đợi nô tài đi lấy giấy.”

Giấy ở Lạc Dương đắt đến mức ngay cả một công chúa như ta cũng không thể mua được.

“Quên đi.” Ta gọi hắn: “Phương Tư Tận …”

Thế lấy ta làm giấy vẽ cho hắn thì sao? Hắn có thể là cây bút, ta có thể là tờ giấy để hắn viết mực.

Hắn ngơ ngác quay người lại, ánh mắt run rẩy: “Công chúa luôn giỏi nói đùa, nhưng nô tài là thái giám.”

Vậy thì có liên quan gì? Ta cũng là kẻ khuyết tật.

Những nét vẽ tuyệt vời biến thành những bông hoa, sống động như thật và bất cứ nơi nào đầu ngón tay hắn chạm vào, làn da dường như thực sự nở rộ.

Giữa lông mày, dưới môi, trên cổ... Băng tan, tuyết tan, mùa xuân nở rộ. Nhưng khi đến thắt lưng thì lại không có cảm giác gì cả. Ta bắt đầu khóc và hắn lau nước mắt cho ta.

“Hoa mận ở đây thật huyền ảo, chỉ ẩn mình trong tuyết thôi.”

Nói dối. Kẻ vô dụng chính là kẻ vô dụng, những gì giấu trong tuyết rõ ràng chỉ là nói cho hay mà thôi.

Xem thêm
Danh sách chương

2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
2 ngày trước
Bình luận

0 bình luận

    Loading...