Đợi Thanh Loan - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:41:15
Lượt xem: 71

Nhưng hắn không kìm được mà ôm ta vào lòng và bắt đầu cởi thắt lưng cho ta.

"Đừng cử động, nô tài sẽ giúp công chúa."

Ta sợ hãi: “Ngươi đi gọi một tỳ nữ vào…”

Hắn vẫn im lặng và ngoảnh mặt đi.

Ta biết không ai muốn đến. Ta cắn và cấu vai hắn, ra lệnh cho hắn thả ta ra. Sự nhục nhã xen lẫn xấu hổ, gần như nuốt chửng ta.

Hắn im lặng chịu đựng sự vô lý của ta, sống lưng thẳng tắp. Lúc ôm ta vào lòng, hắn nói: “Thanh Loan, nô tài sẽ chăm sóc công chúa.”

Nhưng ta lại nói: “Cẩu nô tài, ngày mà bổn Công chúa thật sự đứng lên được, ta sẽ g--iết ngươi trước!”

Ngày mồng bảy tháng chạp âm lịch

Lạnh quá, lạnh quá, chân ta tê cóng. Một tỳ nữ trông có vẻ chán ghét khi nhìn thấy ta và nói rằng cuộc đời nàng ta thật khốn khổ khi đi theo một chủ nhân xui xẻo như ta.

Hiện tại là cuối năm, cung nào cũng có thưởng, ai cũng vui vẻ, nhưng trong cung của ta không có chuyện như vậy, nếu mệnh chủ không tốt thì số phận cung nô cũng không khá hơn là mấy, cũng không thể trách tại sao bọn họ g--hét ta đến thế.

Phương Tư Tận dùng hết tiền và mang về một lọ thuốc mỡ. Hắn không có nhiều tiền, nhưng vì là người đọc sách nên thỉnh thoảng hắn sẽ viết thư cho những người ở các cung khác để đổi lấy tiền.

Ta co chân lại, trùm chăn lên đầu: “Tiền của ngươi ngươi cứ giữ đi, ta không cần tiền từ thiện của ngươi.”

Hắn kéo chăn ra và khóa mạnh chân ta vào đùi hắn.

"Nô tài giữ tiền để làm gì? Thái giám có lấy vợ được đâu?"

Ta không nói nên lời, giọng nghèn nghẹt đáp: “Ta có một đôi chân bị liệt, bôi bao nhiêu thuốc cũng không đứng dậy được”.

Nhưng hắn lại nói: “Thanh Loan, nàng muốn đi đâu thì có thể đứng lên.”

Ta muốn đi đâu?

Rất nhiều, nơi nào có núi sông đẹp, có phong cảnh đẹp, ta đều muốn đi hết.

Nhưng bây giờ, ta là một con chim trong lồng và một nô lệ. Ta thậm chí không thể nghĩ về điều đó.

Hắn nhờ một tỳ nữ giúp ta tắm nhưng nàng ta giả vờ như không nghe thấy. Hắn nói lại lần nữa, nàng ta liếc nhìn và cười khẩy hắn.

"Phương sư phụ, ngài tắm rửa cho nàng đi."

Phương Tư Tận tức giận trừng mắt, mặt đỏ bừng: “Nam nữ khác biệt.”

"Nam nữ? Ngươi là thái giám, sợ cái gì?"

Ta có sẵn một chiếc s.ú.n.g cao su và ta nhắm vào nàng ta. Phương Tư Tận liếc nhìn ta và lắc đầu. Thế là ta lại bỏ qua.

Hắn mang nước nóng đến, ta chỉ cởi áo khoác, hắn bế ta vào chậu.

Trong làn hơi nước quyến rũ, mặt hắn dần đỏ bừng.

Ta hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại đỏ mặt?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thanh-loan/3.html.]

Hắn tránh né trả lời, quỳ rạp xuống đất: “Nô tài có tội.”

Ta mím môi và nằm trên mép bồn tắm nhìn hắn.

“Đứng lên.” Ta nói.

"Nô tài không dám."

"Phương Tư Tận ... Muốn cái gì thì phải đứng lên."

Đôi mắt hắn chuyển động, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta.

Hắn nói: “Nô tài muốn rửa tay và nhặt vầng trăng sáng, nếu nô tài không ở trong tháp hải đăng.”

Nếu không phải là hắn không thể tự bảo vệ mình, thì hắn thực sự muốn ta phải không? Nhưng ta không còn là vầng trăng sáng nữa. Ta không nói nhưng hắn hiểu ý ta.

"Công chúa Thanh Loan đẹp như vầng trăng sáng trên bầu trời trong lòng nô tài."

Sau một lúc im lặng, ta nói với hắn: “Lại đây gội đầu cho ta”.

Lúc đó ta đang ở trong tay hắn, giống như một con đại bàng được một mình hắn thuần hóa.

Ngày mồng tám tháng chạp âm lịch.

Tương truyền rằng trong ngày tám tháng chạp âm lịch, cằm sẽ rụng vì lạnh. Trời rất lạnh nên Phương Tư Tận nấu cháo Lạp Bát. (腊八: món cháo được nấu vào ngày mùng 8 tháng chạp ở Trung Quốc)

Ta không thích hạt sen nên hắn cho rất ít hạt sen, ta thích ăn đường nên hắn cho thêm đường.

Lạp Bát là một ngày tốt lành, trước đây hàng năm ta đều đi thưởng thức hoa mận vào dịp lễ Lạp Bát. Nhưng bây giờ trong cung điện của ta không còn hoa mận nữa.

Ta nói với Phương Tư Tận: “Hãy vẽ cho ta một bông hoa mận.”

Hắn im lặng một lúc, có chút xấu hổ.

“Công chúa, đợi nô tài đi lấy giấy.”

Giấy ở Lạc Dương đắt đến mức ngay cả một công chúa như ta cũng không thể mua được.

“Quên đi.” Ta gọi hắn: “Phương Tư Tận …”

Thế lấy ta làm giấy vẽ cho hắn thì sao? Hắn có thể là cây bút, ta có thể là tờ giấy để hắn viết mực.

Hắn ngơ ngác quay người lại, ánh mắt run rẩy: “Công chúa luôn giỏi nói đùa, nhưng nô tài là thái giám.”

Vậy thì có liên quan gì? Ta cũng là kẻ khuyết tật.

Những nét vẽ tuyệt vời biến thành những bông hoa, sống động như thật và bất cứ nơi nào đầu ngón tay hắn chạm vào, làn da dường như thực sự nở rộ.

Giữa lông mày, dưới môi, trên cổ... Băng tan, tuyết tan, mùa xuân nở rộ. Nhưng khi đến thắt lưng thì lại không có cảm giác gì cả. Ta bắt đầu khóc và hắn lau nước mắt cho ta.

“Hoa mận ở đây thật huyền ảo, chỉ ẩn mình trong tuyết thôi.”

Nói dối. Kẻ vô dụng chính là kẻ vô dụng, những gì giấu trong tuyết rõ ràng chỉ là nói cho hay mà thôi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...