Độc Phi Của Chiến Thần - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:22:23
Lượt xem: 59

Lý Cảnh Nam rời đi Trần Lan Nhi lại nhìn đám người một lượt. Lại nói quản gia cùng ma ma không nói đến, ba nữ nhân còn lại người nào cũng có khiếm khuyết, một người da sạm, có mụn trứng cá, một người có vết sẹo ngang trên mặt, người còn lại có dấu ấn của phạm nhân trên trán.

Một đám nữ nhân thế này được ban cho Lý Cảnh Minh có khác nào đang muốn sỉ nhục hắn, nhất là nữ nhân bị đóng dấu kia nói trắng ra chính là quân kỹ, không biết đã qua bao nhiêu nam nhân rồi.

Thế này không trách được Lý Cảnh Minh tức giận muốn kháng chỉ. Trần Lan Nhi nhanh chóng nói: “Các ngươi tạm thời lui xuống trước đi, ta sẽ có sắp xếp cho các ngươi sau.”

Nàng vừa dứt lời, đám người lại đứng yên không nhúc nhích. Nam nhân trung niên để ria mép, mặc bộ y phục bằng lụa còn cao quý hơn chủ nhân của Minh vương phủ lên tiếng: “Minh vương phi, từ giờ ta là quản gia của Minh vương phủ, cho nên bắt đầu từ hôm nay mọi việc ở trong phủ sẽ do ta an bài.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trần Lan Nhi híp mắt hỏi, cũng chưa nóng giận.

“Nghĩa trên mặt chữ, hoàng thượng sợ vương phi mới qua cửa lại còn là thứ nữ khó lòng quản được một vương phủ lớn thế này nên mới để ta dẫn dắt vương phủ, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải qua tay ta, vương phi, ta nghĩ Minh vương bây giờ cần phải nghỉ ngơi, vẫn là nên để cho ba tiểu thiếp này hầu hạ đi, còn vương phi người tốt hơn hết là đi theo trưởng cung ma ma học phép tắc thì hơn.” Nam tử trung niên nói năng thoăn thoắt không hề va vấp, còn dùng giọng điệu người trên sai bảo người dưới.

Dứt lời hắn lại liếc nhìn ba nữ tử ra lệnh: “Các ngươi còn làm gì không mau hầu hạ Minh vương.”

“Vâng, chúng tiểu thiếp đã biết.” Ba người lần lượt tiến về phía xe lăn của Lý Cảnh Minh.

Nữ tử có dấu ấn ở trán bất thình lình ngã vào lòng hắn, dùng giọng điệu ủy mị nói: “Vương gia, để tiểu thiếp hầu hạ ngài trước, ngài yên tâm, kỹ năng của tiểu thiếp rất tốt sẽ làm thỏa mãn ngài, ngay cả Chung tướng quân cũng rất thích tiểu thiếp.”

Nam tử trung niên cũng vuốt ria mép nói: “Hầu hạ vương gia cho tốt, nhớ, thân thể vương gia yếu ớt cẩn thận làm người ngất xỉu không hay đâu.”

“Ây dô, quản gia yên tâm, tiểu thiếp sẽ nhẹ nhàng.” Nữ tử đá lông nheo với nam tử trung niên một cái.

Hắn vô cùng hài lòng lại bảo: “Vương gia cứ tin tưởng nữ nô này, lão nô đã thử qua nàng, tay nàng rất nõn nà, còn cái miệng chúm chím kia nữa, đảm bảo sẽ khiến vương gia sung sướng như lên mây.”

“Ây dô, quản gia thật đáng ghét.”

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, nếu nàng làm cho vương gia thỏa mãn tối nay ta sẽ bù đắp cho nàng.”

Hai người cứ vậy ta một câu ngươi một câu lại không biết rằng không khí trong căn phòng đã thay đổi, sắc mặt của Lý Cảnh Minh cũng từ trắng bệch trở nên tím tái. Hai tay hắn run rẩy kịch liệt trên thành xe lăn gần như muốn bùng phát.

Một giọng điệu như sấm vàng hồ gầm vang lên: “Từ sơn.”

Từ sơn hiểu ý rút thanh kiếm ra kề vào cổ nữ tử lạnh giọng nói: “Cút khỏi người chủ tử, nếu không ta g.i.ế.c ngươi.” Nữ tử nhìn thanh kiếm trên cổ mình có chút rét lạnh lại không sợ hãi mà kiêu ngạo nói: “Hừ, cẩu nô tài ở đâu ra dám chĩa kiếm vào cổ nữ chủ nhân.”

“Nữ nhân ti tiện ngươi là cái thá gì dám xưng là nữ chủ nhân của ta.” Từ sơn coi thường ra mặt, giọng nói tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doc-phi-cua-chien-than/chuong-30.html.]

Ánh mắt của Trần Lan Nhi cũng lóe lên tia sáng sắc lạnh, không nghĩ nàng ta lại can đảm nói ra lời này trước mặt nàng.

Nữ tử dường như không cảm nhận được nguy hiểm tứ phía vẫn dùng giọng kiêu căng nói: “Nói cho ngươi biết ta là tiểu thiếp của vương gia nhà ngươi, cũng xem như là nửa chủ tử của ngươi, còn không mau bỏ kiếm ra.”

Nữ tử bị kiếm chĩa vào cũng không sợ, bởi vì phía sau nàng ta còn có thái tử.

Nghĩ vậy nàng ta càng thêm lớn mật hơn, nhìn Lý Cảnh Minh nói: “Vương gia, ngài xem, nô tài này thật hung dữ, dọa tiểu thiếp rồi đây này, nói thế nào tiểu thiếp cũng là người hoàng thượng ban cho vương gia, hắn lại dám vô lễ như vậy sao?”

Nàng ta vừa dứt lời sắc mặt của nam nhân dần trở nên băng lãnh, Từ sơn cũng cảm nhận được khí lạnh xung quanh, không nhịn được nói: “Chủ tử, để thuộc hạ giết…”

Hắn còn chưa nói xong một giọng nói lành lạnh vang lên: “Bổn vương phi đếm đến ba nếu ngươi còn không rời khỏi phu quân ta thì đừng trách ta không biết nặng nhẹ.”

“Dô, vương phi nói gì vậy, tiểu thiếp đang hầu hạ vương gia mà thôi, lẽ nào vương phi sinh lòng ghen tuông muốn độc chiếm vương gia làm của riêng mình sao? Như vậy làm sao được, nữ tử là phải rộng lượng, nếu không…”

“A.” Nàng ta còn chưa kịp nói xong cổ đột nhiên nghẹn lại, ánh mắt trợn tròn nhìn người đang bóp cổ mình, muốn nói cũng không nói được.

Trần Lan Nhi không nhiều lời, hành động nhanh nhẹn bóp chặt cổ họng đối phương sau đó không chút khách khí ném nàng ta thật mạnh xuống đất.

“Bịch.”

“Khụ khụ khụ....” Nữ tử ho khan liên tục, lại bò đến chân nam tử trung niên gắng gượng nói: “Quản, quản gia, người phải làm, làm chủ cho tiểu thiếp.”

sự việc diễn ra bất ngờ không ai kịp phản ứng, nam tử trung niên lạnh giọng hỏi: “Minh vương phi, người đang làm cái gì?”

“Ngươi tên gì?” Trần Lan Nhi không trả lời hắn mà trực tiếp hỏi.

Nam tử cao ngạo trả lời: “Ta là Phạm Trung Lương, biểu thúc của đương kim thái tử, biểu ca bên ngoại của hoàng hậu.”

“Gia thế thật hùng hậu, có điều bổn vương phi không quan tâm ngươi là biểu thúc hay biểu ca của ai, bổn vương phi chỉ biết một điều hiện tại ngươi là nô của Minh vương phủ, mà nô thì phải ra dáng của nô.” Trần Lan Nhi không nhanh không chậm nói, bàn tay lại chỉnh ống tay áo.

“Vương phi nói vậy là có ý gì?” Phạm Trung Lương trầm mặt hỏi.

“Có những người làm nô lại không biết cách ứng xử của một nô gia, bổn vương phi đương nhiên phải chỉnh đốn một chút.”

Nàng lạnh giọng nói, dứt lời nhìn đám người quát lớn: “Tất cả đều quỳ hết xuống cho bổn vương phi.”

Bình luận

8 bình luận

Loading...