Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Ngoại truyện: Cố Triết

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:06:06
Lượt xem: 319

Ta có một muội muội 

Kiểu khiến người ta cảm thấy rất phiền ấy.

Lúc nhỏ muội ấy rất dễ thương, hay theo sau m.ô.n.g ta, thân mật gọi ca ca, nhưng không biết dạy kiểu gì, càng lúc càng thấy nó không chỗ nào giống một cô nương. 

Năm ta mười bảy tuổi, muội ấy mười một tuổi.

Muội ấy đứng trước linh đường khóc đến không thở được, v.ú nuôi muốn bế muội ấy về phòng, nhưng muội ấy hất tay ra, lao vào vòng tay ta, lau nước mắt nước mũi vào y phục ta.

Ta ôm chặt lấy muội ấy, như lữ khách đông cứng ôm lấy tia lửa cuối cùng.

Mười một năm sau khi mẫu thân qua đời, cha ta tử trận.

Ta dường như vẫn còn nhớ rõ ngày mẫu thân mất, ngày ấy có một trận bão tuyết lớn, m.á.u thấm đẫm cả giường, ta cũng khóc như vậy, mẫu thân hồi quang phản chiếu, vỗ vào đầu ta như ngày thường, cất cao giọng mắng: “Mẹ nó, nhớ chăm sóc tốt cha con, muội muội con cùng bản thân, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ…” Cũng sẽ gì cơ, mấy chữ cuối cùng kẹt lại trong cổ họng mẫu thân, cùng người đi sang một thế giới khác.

Sau đó, chỉ còn lại hai đứa trẻ chúng ta.

Ta không biết làm sao có thể nuôi dạy một đứa trẻ, chỉ có thể cố gắng hết sức ở bên cạnh muội ấy, ta không ra chiến trường nữa mà trở thành một vương gia nhàn rỗi, còn tìm danh y, nghiên cứu y thuật, nhưng sức khỏe của muội muội vẫn không có dấu hiệu cải thiện.

Vì vậy, ta đọc mọi cuốn sách, tất cả những đồ chơi mới mẻ ta đều mua, chỉ vì muốn thêm chút màu sắc cho cuộc đời ngắn ngủi của muội ấy.

Ta từng cho rằng bản thân sẽ c.h.ế.t ở tuổi hai mươi bốn, cùng người thân duy nhất còn sót lại của mình sang thế giới bên kia.

Nhưng không ngờ rằng khi A Kính của ta mới mười lăm tuổi, ly rượu độc đó đã được gửi đến trước mặt muội ấy.

Khi ta đuổi đến nơi, muội ấy đã cầm ly rượu độc nhìn ta mỉm cười, nói với ta những lời tàn nhẫn nhất trên đời: "Ca ca, đến giờ, muội cuối cùng cũng biết mẫu thân trông như thế nào rồi!" 

Ta chỉ cảm thấy toàn thân như mất đi ý thức, thậm chí còn không biết mình đã nói những gì.

Muội ấy ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch. 

Ông trời ơi, ta sát nghiệp nặng nề, người cứ việc kéo ta vào địa ngục vô gián, hà tất phải đoạt đi muội muội duy nhất còn sót lại của ta?

A Tĩnh bị nhiễm độc từ khi còn là thai nhi, uống rượu độc này không thể c.h.ế.t ngay lúc đó, nhưng muội ấy biết mạng sống của mình không kéo dài bao lâu nên cố ý chọc giận ta, nên ngay ngày hôm sau ta đã thả muội ấy ra khỏi phủ. 

Ta có cách riêng để bảo toàn tính mạng khỏi tên hôn quân kia, mà A Kính của ta, người ca ca ích kỷ là ta đây đã giam giữ muội ấy suốt những năm qua, thế nên vào những ngày cuối cùng của muội ấy, ta muốn cho muội ấy đi thăm thú thế gian này.

…Khi Trường Minh đến phục lệnh, ta đang mặc y phục màu đen, quỳ trong linh đường, trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Có người đã cứu muội muội ta.

Cho Trường Minh lui xong, ta dập đầu thật lâu trước bài vị của phụ mẫu, tay ta run run, đặt thanh trường kiếm mới mài xuống.

Là hai người bảo vệ muội ấy đúng không.

Sau đó ta mở lá thư Trường Minh mang về ra, trong đó chỉ có mấy chữ, Kính vẫn an toàn, chớ lo, sáu ngày nữa gặp lại.’

Phần ký tên có một đóa hoa mẫu đơn.

“Hoa đẹp quá”.

Ta im lặng không lên tiếng, bên ngoài bầu trời u ám mù mịt, ta ghét nhất kiểu thời tiết như này. 

Cố Kính từ nhỏ mỗi khi chạm vào nước lạnh đều cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Đang lo lắng cho muội muội à?”

Tư Mã Tranh nở nụ cười khó đoán, hôm nay ta thấy hắn rất không thuận mắt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/ngoai-truyen-co-triet.html.]

"Bớt nói nhảm đi.”

“Được ” Tư Mã Tranh thấp giọng cười nói, “A Triết trước đây hỏi ta có thể thể hiện chút thành ý không, hôm nay ta liền thể hiện thành ý đây.”

"?"

"A Triết, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ấy."

"Ai?”

"Đương nhiên là Cố Kính."

“Muội ấy ở đâu?” 

“Ngươi rất thích hoa Mẫu Đơn à?”

"?"

Ta sững sờ: “Tên này, ngươi có thể nhanh chút không?”

Tư Mã Tranh cười không lên tiếng, ánh mắt hơi nheo lại, tựa như ta không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của hắn thì hắn cũng sẽ không trả lời ta.

"Ta không thích Mẫu Đơn, chả nhẽ lại có thích ngươi không?”

Tên chó đó lại cười phá lên.

“Nhưng ngươi còn chưa gặp nàng ta bao giờ, chỉ dựa vào thư liền thích nàng ta sao?”

Ta bình ổn tâm trạng lại, sau đó liền giơ ngón giữa lên, “Cẩn thận cái mồm, mẹ kiếp.” 

Tư Mã Tranh như bị điên, bị ta mắng nhưng lại cười tít cả mắt.

Chẳng mấy chốc trời bắt đầu mưa to, mưa rơi trúng lá mẫu đơn trong sân, hắn bẻ một cành mẫu đơn, chơi đùa một lúc rồi mới gấp chiếc quạt của hắn lại, nói: “Đi thôi, nàng ấy đến rồi.”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng đập vào tán ô rào rào, hắn nắm lấy cánh tay ta khiến ta không thể thoát ra được.

“Mẹ kiếp,” ta gầm lên, “Cố Kính không thể chạm vào nước lạnh!” 

“Sẽ có người đến cứu nàng ấy,” Tư Mã Tranh siết mạnh tay ta, lạnh lùng nói, “Lẽ nào vương gia muốn lao ra ngoài cứu nàng ấy, công bố tin tức nàng ấy chưa c.h.ế.t cho toàn thiên hạ biết sao?"

Ta dần bình tĩnh lại.

Rất nhanh, một nam nhân mặc đồ đen cưỡi ngựa tới, kéo A Kính lên ngựa, hai người nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Ta nhận ra hắn, A Tác Đồ La.

Con trai của Nam Cương vương, truyền nhân của vị du y mười mấy năm trước kia.

"Hiện giờ có thể…..cùng ta bàn chuyện được chưa?” 

Tư Mã Tranh buông tay, thu lại nụ cười giả tạo khiến người khác khó chịu, trở thành Cửu hoàng tử cao quý tàn nhẫn, mặt mày lạnh lùng.

Tinh thần căng thẳng mấy ngày nay của ta đã được thả lỏng, "Cảm ơn”.

Hắn cười nhẹ: “Tính cách thẳng thắn này của ngươi đang yêu quá.”

"Cảm ơn vì lời khen, nhưng mà, mẹ nhà ngươi ."

Phụ thân, mẫu thân, A Kính và con đều sẽ sống tốt.

Vậy... muộn chút nữa mới gặp nhau nhé.

Bình luận

2 bình luận

Loading...