Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Ngoại truyện: Sau khi Cố Kính kết hôn

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:37:17
Lượt xem: 220

Thời gian gần đây,  ta luôn cảm thấy buồn ngủ cùng mệt mỏi, nguyên nhân là do ta uống thuốc.

Lâu Doãn nói rằng các triệu chứng của ta đã thuyên giảm, ta nên nghỉ ngơi thật tốt nên ta lại càng không được phép ra ngoài đi lại.

Cố Triết còn viết thư thuyết phục ta đừng về mừng sinh nhật huynh ấy, tránh đi đường dài.

"Ta mẹ nó cũng không mắng muội mà" huynh ấy viết như vậy. 

Vì vậy ta đã viết hồi âm, "Mẹ nó, huynh tốt nhất là nên như vậy.” 

Quả nhiên, trong lá thư tiếp theo huynh ấy rất tức giận.

Ta gửi cho huynh ấy một gói lớn hoa mẫu đơn khô đặc sản Nam Cương làm quà cho huynh ấy xuôi cơn giận.

Không giống như Trường An, mùa đông ở phíaNam Cương không quá lạnh, ta không phải ôm noãn lò, quấn mình trong những chiếc áo choàng dày đủ màu sắc nữa.

Đầu tháng mười một, sức khỏe ta tốt hơn rất nhiều, ta cùng  Lâu Doãn trở về.

Dù mới rời Trường An được vài tháng nhưng cái lạnh của Trường An vẫn khiến ta không thích ứng kịp. 

Cố Triết không nói gì, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, từ bát đĩa đến phòng ốc, mọi thứ đều được chuẩn bị theo ý thích của ta, ngay cả chiếc ghế quý phi mềm mại cùng nệm không thường dùng cũng được trang trí bằng họa tiết hoa lan sẫm màu mà ta yêu thích.

Trên đường trở về, ta vén cửa sổ của xe ngoái lại nhìn, Cố Triết nhìn ta, đuổi theo mấy bước, bị Bệ hạ mặc thường phục kéo lại mới phản ứng, miễn cưỡng mỉm cười vẫy tay với ta. 

Huynh ấy cười nhiều đến mức nước mắt ta rơi xuống mà ta cũng không biết.

Lâu Doãn đưa tay ra hứng mấy giọt nước mắt, một luồng ánh sáng chiếu vào lòng bàn tay vốn trắng nõn hắn, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “A Kính, ngả vào lòng ca ca mà khóc.”

Ta không còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Triết nữa, cuối cùng ta cũng rúc vào lòng Lâu Doãn, khóc đến rối bời. 

Giọng hắn trầm thấp lại khoan thai, nhẹ nhàng ngân nga một bài hát của Nam Cương, xoa dịu trái tim không nỡ rời xa ca ca của ta.

Thế nên lần này cũng như thường lệ, ta không gặp ác mộng nữa.

Mở mắt ra lần nữa, khung cảnh đã thay đổi, từ góc độ này, ta chỉ có thể nhìn thấy màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, những vì sao cùng hơi ấm của cơ thể phía sau, ta chăm chú lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài. 

"Về đến nhà rồi.”

Lâu Doãn dùng cằm nhẹ nhàng cạ vào tóc ta.

Ta kéo rèm ra, đường phố bên ngoài đã được trang hoàng đèn đuốc, người qua lại tấp nập: "Hôm nay là ngày lễ gì à?"

"Là Lễ hội Hoa Thần của Nam Cương."

Lâu Doãn kéo ta ra đứng ngoài xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/ngoai-truyen-sau-khi-co-kinh-ket-hon.html.]

"Vương thượng! Là Vương thượng cùng Vương phi" Có người kêu lên.

Một bông hoa nhỏ được quăng  lên tóc ta, ta sửng sốt, ngón tay cầm bông hoa lên, là một bông hoa linh lan. 

Ngay sau đó, vô số bông hoa được người qua đường ném lên, bầu trời tràn ngập hoa, tất cả đều rơi xuống người ta.

Ta cầm một nắm lớn quay lại nhìn Lâu Doãn, hắn đứng thẳng tắp, mỉm cười nhìn ta, thản nhiên phủi cánh hoa trên vai, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh trăng càng thanh tú hơn, thậm chí còn được phủ một lớp ánh trăng bạc, như tiên lại như yêu, mê hoặc lòng người.

“Hoa tượng trưng cho lời chúc phúc của Nam Cương,” Lâu Doãn nhướng mày, khẽ mím đôi môi mỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng, “Bọn họ rất thích nàng.”

Tôi có hơi cao hứng, nên lấy từ trong xe ngựa ra một nắm lớn hoa mẫu đơn mang từ Trường An về, noi gương bọn họ mà ném chúng ra ngoài.

Mọi người reo hò, Lâu Doãn cười nhẹ: “Di Di Nhĩ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ca ca.” 

Không đợi ta kịp phản ứng thì hắn đã nhảy ra khỏi xe trước rồi đưa đôi tay dài của mình ra, đỡ ta xuống khỏi xe.

"Vương phi muốn chạy trốn!" Ta còn chưa kịp kinh ngạc, Lâu Doãn đã kéo ta khéo léo chạy vòng quanh đám người, góc áo tung lên, những chiếc chuông bạc trên người va vào nhau.

Khi hắn quay lại ta, khuôn mặt hắn chứa đầy ý cười, hắn sẽ không bao giờ như xưa nữa, cô độc lại lạnh lùng như lần đầu chúng ta gặp mặt.

Nhưng lại vẫn khiến ta rung động như lần đầu gặp gỡ.

Tiếng gió rít qua tai ta, đám đông phía sau hò hét cười đùa, ta cũng bị ảnh hưởng.

Ta cũng cười, bật cười thành tiếng, cười một cách sảng khoái.

"Vương phi!" Có người mỉm cười gọi ta, ta quay người lại, vô số cánh hoa như tràn đầy sức sống lao về phía chúng ta, rơi xuống con đường dài phía sau, giống như ánh trăng chiếu rọi cuộc đời cằn cỗi buồn tẻ của ta.

Giờ phút này chúng ta là đào phạm bị biển hoa truy sát, hai ta cùng cấu kết với nhau làm việc xấu, trăm năm hạnh phúc, thuận hòa. 

"Ca ca--" Lâu Doãn quay lại nhìn ta, với ánh mắt tràn ngập tình yêu thương, hô hấp của hắn dồn dập do đang chạy. 

“Chạy nhanh lên-” Hắn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ khiến trái tim ta rung động.

Hắn nói điều gì đó, nhưng bị bởi tiếng ồn ào, ta không đọc được khẩu ngữ.

... 

"Cầm chặt lấy tay ta."

"Được!" 

Ta đã cầm chặt, đã cầm c.h.ặ.t t.a.y chàng rồi.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...