Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:55:40
Lượt xem: 240

Ngày sinh nhật Lâu Doãn, trời mưa rất to, ta kéo Tư Nha vào bếp bận rộn làm việc, Cố Triết nhìn trái liếc phải, trên mặt lộ vẻ buồn bã.

"Bản …bản vương, ta là Bình Dương vương, chức to như vậy, mà muội muội của ta lại ở đây nhóm lửa?!!!” 

“Trời trở lạnh rồi…” 

Tư Nha: “…” 

Ta trợn trắng mắt, nói nhỏ: “Đừng để ý đến huynh ấy, huynh ấy có vấn đề đấy.”

"..." Lâu Doãn không thích ăn cơm, mà ngược lại thích ăn đồ làm từ bột mì, cuối cùng ta luộc cho hắn một nồi sủi cảo nhân ớt.

"Ha, ta nuôi muội lớn nhường này, còn chưa được ăn đồ ăn muội nấu đâu.” Cố Triết ghen tị nói. 

“Không phải hôm kia huynh mới ăn cá chiên ớt, chân heo hấp xì dầu cùng bánh sữa à?” Ni Chân không biết đi vào từ lúc nào, chớp chớp đôi mắt to, bổ sung thêm: “Thậm chí còn ăn thêm hai bát cơm nữa.”

"..." 

"Tư Nha tỷ tỷ còn nói huynh còn nói huynh chưa có trả tiền đâu."

"..."

"Người Trung Nguyên gọi đây là ăn chực, không biết xấu hổ!" 

Cố Triết tức giận nói: "Việc của anh vợ, sao lại gọi là ăn chực được?”

Nhân lúc huynh ấy không để ý, Ni Chânưđã chộp lấy túi tiền của huynh ấy, nhảy ra khỏi cửa sổ rồi quay người làm mặt quỷ, Cố Triết tức giận đến mức cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng vì thân thủ huynh ấy không nhanh nhẹn như Ni Chân nên đụng vào cửa sổ khiến cửa sổ lung lay như sắp đổ. 

"Trù phòng có cửa!!!!" Tư Nha đau đớn gào lên giận dữ.

Hai kẻ đầu sỏ giả vờ như không nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/chuong-15.html.]

Tư Nha quay lại trừng mắt nhìn ta, ta an ủi nàng ấy: “Cửa sổ ở Bình Dương vương phủ cũng bị như này mà.” 

“…” 

Trời tối rất nhanh, nhưng mưa vẫn không ngừng rơi, lộp bộp rơi xuống đất, xuống lá cây, khiến màn đêm trở nên cực kỳ tịch mịch.

Yến tiệc sinh nhật này không có quá nhiều người nhưng cũng đủ náo nhiệt, Ni Chân thông minh tinh quái, lại nhiều mưu mô, khiến bầu không khí trở nên vui vẻ sôi động.

Rượu quá ba tuần, ta bưng bát sủi cảo nhân ớt cho Lâu Doãn, đám người Ni Chân đã ôm vò rượu say ngất hết rồi, chỉ còn sót lại Cố Triết nằm trên bàn say khướt, cười lạnh một tiếng, ấu trĩ thì thầm: "Cay c.h.ế.t ngươi đi.”

“......”

Ta nhéo cánh tay huynh ấy, nói: “Hôm nay tốt ngày, đừng để muội đánh huynh.”

Lâu Doãn gắp miếng sủi cảo lên cắn một miếng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên phức tạp, ta có chút lo lắng, vội vàng dừng tay rót cốc trà, tên này bình thường không phải ăn cay rất được sao?” 

Cố Triết xoa xoa cánh tay, cười vui vẻ, nhưng nụ cười trên mặt rất nhanh liền cứng lại, sao vật trong miệng tiểu tử này... nhìn quen thế nhỉ?

Càng cố trợn mắt lên nhìn thì càng không nhìn  rõ, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng huynh ấy tâm không can tình không nguyện mà ngã gục xuống bàn.

Lâu Doãn nhổ thứ đồ mà mình cắn phải ra, thấy đó là một chiếc nhẫn ngọc, nhướng mày cười nói: 

“Đây là... tín vật định tình?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười kiêu ngạo nói: “Là sính lễ của ta, lấy Bình Dương vương phủ cùng Cố gia quân làm sính lễ, ca ca có muốn gả cho ta không?” 

Lâu Doãn như đã ngà ngà say, chăm chú nhìn ta hồi lâu mà không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, trân trọng như đang ôm một món bảo bối cực kỳ quý hiếm, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, khàn giọng nói: “Được, ca ca gả cho nàng.”

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...