Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điều kiện của phù thủy - Chương 3: Khúc Cảm Xúc: Trái Tim Của Hoàng Tử Kiên Cường

Cập nhật lúc: 2024-08-22 12:43:39
Lượt xem: 14

Người mang thai thường có làn da rất đẹp, điều này quả thật không sai.

Gương mặt ngày càng trắng trẻo mịn màng trong gương dường như không còn thuộc về tôi nữa, mà dần dần biến thành một người khác, đó chính là Thảo La.

Tôi tin rằng, đứa bé trong bụng tôi, đứa bé đã ban tặng cho tôi tình yêu và vẻ đẹp, chắc chắn chính là Thảo La.

Tôi thích đọc truyện tranh, vì vậy cô ấy đã đi học mỹ thuật, nghiên cứu nhiều phong cách vẽ khác nhau, và cuối cùng đã xuất bản một tập tranh đặc biệt dành cho tôi.

Tôi thích làm cơm hộp, vì vậy cô ấy đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua một hộp cơm hình gấu nhỏ xinh cho tôi.

Tôi thích Âu Dương Phàm, vì vậy cô ấy đã chủ động giúp tôi đưa thư tỏ tình.

Nhờ vậy mà Âu Dương Phàm tình cờ thích cô ấy, nhưng đó không phải là lỗi của cô ấy.

Không thể trách cô ấy.

Cô đã nói rằng bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng tốt nghiệp, cùng làm việc, cùng kết hôn, cùng sống và cùng chết.

Nhưng cô ấy đã vi phạm lời thề và rời bỏ thế giới này trước tôi.

Kẻ phản bội không giữ lời hứa.

Nhìn tôi bị Âu Dương Phàm thao túng trong lòng bàn tay, liệu cô ấy có cảm thấy đau lòng và tức giận không?

Vì vậy cô ấy đã trở về.

Trở về để cứu tôi.

Trở thành người thân m.á.u mủ ruột thịt với tôi.

Chúng tôi sẽ ở bên nhau suốt đời.

Một

Sau giờ học, ở căng tin.

Tôi dừng lại ở cửa, Âu Dương Phàm quay lại với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Tôi chỉ tay về phía một cô gái đang uống súp gần cửa sổ: "Sáng nay cô ta đã ném vở bài tập của em vào nhà vệ sinh."

"…" Âu Dương Phàm im lặng.

Tôi cười nói với anh ta: "Chắc chắn không phải là do anh sai khiến, đúng không, người yêu của em?"

Vẻ mặt Âu Dương Phàm tối sầm lại: "Không phải."

"Vậy thì…" Tôi chợt tiến lại gần tai anh và thì thầm: "Bước qua đó và đổ bát súp lên mặt cô ấy đi."

Âu Dương Phàm đứng yên không động đậy.

Tôi đưa tay xoa bụng mình và tự nói với chính mình với gương mặt đầy thất vọng: "Thảo La, cha con không muốn báo thù cho mẹ, vậy con có thể báo thù cho mẹ không?"

"Tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ nhắc đến cái tên Thảo La trước mặt tôi nữa!" Âu Dương Phàm nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, rồi anh ta quay người bước nhanh về phía cô gái chỗ gần cửa sổ, giật lấy bát súp trước mặt cô gái và đổ hết lên đầu cô ta.

Căng tin lập tức ồn ào như bùng nổ. Tiếng kêu của cô gái, tiếng ồn của các chàng trai, cộng với sự mắng mỏ của giáo viên.

Tôi mỉm cười, xuyên qua đám đông nhìn vào ánh mắt méo mó của Âu Dương Phàm.

Hừ, hoàng tử cưỡi ngựa trắng dũng mãnh cuối cùng cũng đã đứng ra vì nàng Cinderella.

Hai

Cách tốt nhất để đối phó với học sinh gây rối là gọi phụ huynh đến.

Thật tiếc là cha mẹ của Âu Dương Phàm không được triệu tập đến trường như tôi mong đợi, vì cha của anh ta đang ở nước ngoài, mẹ thì sống cùng người tình ở nơi khác. Mỗi tháng hai người bọn họ chỉ gửi tiền sinh hoạt vào tài khoản của Âu Dương, ngoài ra cũng không có liên lạc gì thêm.

Thảo La cũng là trẻ mồ côi từ nhỏ và được ông bà nuôi dưỡng. Chi phí sinh hoạt chỉ của cả nhà chỉ dựa vào khoản tiền hưu ít ỏi của ông bà, vì vậy Thảo La thường ra ngoài làm thêm để kiếm tiền.

Đúng là một câu chuyện đau khổ của hoàng tử và công chúa.

Hoàng tử đáng thương đã g.i.ế.c c.h.ế.t công chúa đáng thương, nhưng vẫn yêu công chúa đã chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dieu-kien-cua-phu-thuy/chuong-3-khuc-cam-xuc-trai-tim-cua-hoang-tu-kien-cuong.html.]

Tôi cầm bức ảnh của Thảo La rơi ra từ ví của Âu Dương Phàm, quả nhiên liền thấy anh ta thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

"Bức ảnh này là do em chụp cho cô ấy, sao anh có được nó?" Tôi nhìn bức ảnh của Thảo La với mái tóc xoăn dài như rong biển, và ngây thơ hỏi anh ta.

Thấy Âu Dương Phàm không trả lời, tôi chợt bật cười: "Lấy trộm à?"

"Trả lại cho tôi." Anh ta giơ tay ra, giọng điệu tràn đầy lạnh lùng.

Tôi giấu bức ảnh ra sau lưng, nụ cười bên môi vẫn còn nguyên: "Anh dữ dằn quá đấy."

"Tôi bảo cô trả lại cho tôi!" Anh kéo tay tôi, giật bức ảnh khỏi tay tôi, dùng tay áo lau qua vài lần, rồi cẩn thận đặt lại vào ngăn ví.

Cảnh tượng này thật cảm động.

Thảo La yêu quý, cậu có thấy cảm động không?

Ba

Khi nhắm mắt lại chỉ có thể nhìn thấy bóng tối, nhưng khi mở mắt ra, ánh sáng chói lọi lại là con d.a.o sắc bén nhất.

Điều này không phải là lỗi của cậu, Thảo La.

Bốn

Phản ứng khi mang thai ngày càng nghiêm trọng, tôi quyết định đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra.

Tất nhiên là Âu Dương Phàm phải đi cùng tôi.

Thang máy ở bệnh viện luôn đông người, cho nên tôi và Âu Dương buộc phải đi cầu thang bộ.

"Đối với trẻ con, điều quan trọng nhất là có một gia đình hoàn chỉnh." Khu vực cầu thang rất yên tĩnh, tôi nắm chặt cánh tay Âu Dương Phàm và nói: "Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể c.h.ế.t sớm hoặc ly hôn nhé."

"Cô còn chưa rõ sao, chúng ta chưa kết hôn, và chúng ta vẫn còn chưa tốt nghiệp, bỏ đứa trẻ đi mới là phương án giải quyết tốt nhất!" Âu Dương Phàm khó chịu nhăn mặt, dường như anh ta muốn thoát khỏi tôi ngay lập tức.

"Thật tàn nhẫn." Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: "Anh đã g.i.ế.c Thảo La một lần rồi, bây giờ anh còn muốn g.i.ế.c cô ấy lần thứ hai sao?"

Chữ "giết" rõ ràng đã kích thích dây thần kinh của Âu Dương Phàm, anh ta mạnh mẽ đẩy tôi ra làm tôi trượt chân không đứng vững, cơ thể tôi đột ngột nghiêng về phía dưới.

Âu Dương Phàm kịp thời nắm lấy tay tôi, cơ thể tôi treo lơ lửng trong không khí, không thể làm gì, chỉ cần anh ta buông tay thì tôi sẽ rơi thẳng xuống đất. Tôi nhìn Âu Dương Phàm, ban đầu anh ta dự định kéo tôi lên cầu thang, nhưng sau khi nhìn thấy bụng tôi thì hành động của anh ta đột nhiên dừng lại.

"Phàm?" Tôi run rẩy lên tiếng, bỗng nhiên có một cảm giác không lành.

Anh ta im lặng nhìn tôi, và gần như ngay lập tức buông tay tôi ra. Tôi nhận thấy cảm giác nặng nề ở lưng, sau đó toàn bộ cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống.

Máu từ cơ thể tôi liên tục chảy ra, sự đau đớn lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể, tôi nằm trên nền gạch lạnh lẽo, xuyên qua cầu thang nhìn thấy Âu Dương Phàm đang mỉm cười nhìn tôi với vẻ mặt đầy tự mãn, và tôi cũng có cảm giác Thảo La đang dần rời xa mình.

Cô ấy đã ra đi.

Năm

Hình ảnh của cậu vẫn ở mãi trong đầu tôi, mãi là hình ảnh một cô nữ sinh với mái tóc xoăn dài như rong biển và bên môi là một nụ cười bình thản.

Cậu là người yêu ghét rõ ràng, quan tâm đến tình bạn, tuy ngây thơ nhưng cũng rất dũng cảm.

Cậu là người cứu mình ra khỏi cái hộp nhàm chán, đơn điệu như một phù thủy bất khả chiến bại.

Cậu là người nắm tay mình và hát bài "Mèo Ba Tư" bằng giọng điệu vui vẻ.

Măng Cụt mãi iu!!!!

Cậu là người khóc đến sưng đỏ mắt khi ông ngoại qua đời, và sau đó cẩn thận gấp ảnh ông ấy kẹp vào sách giáo khoa.

Khi mình ích kỷ hỏi cậu sẽ cứu ai trước khi cả hai chúng ta đều rơi vào biển lửa, lúc đó cậu đã không do dự trả lời sẽ cứu người bạn cùng bàn trước rồi mới cùng c.h.ế.t với mình.

Cậu là một người rộng lượng, không oán hận khi mình vô tình giẫm nát sản phẩm thủ công mà cậu đã vất vả làm ra.

Cậu là người nếm thử bữa cơm hộp đầu tiên mình làm và hét lên "Tuyệt vời, thật sự rất ngon."

Nhiều hình ảnh của cậu đều được lưu giữ trong ký ức của mình, khi mình mệt mỏi, mình thật sự rất muốn cậu cứ ở bên cạnh mình như vậy, nhẹ nhàng ôm mình và hát cho mình nghe, nhưng khi mình giơ tay ra thì chỉ có thể nắm lấy khoảng không vô hình.

Tại sao đến giờ mình mới hiểu ra rằng cậu thật sự đã chết?

Sau cái c.h.ế.t chỉ còn là sự hư vô.

 

Loading...