Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điều kiện của phù thủy - Chương 2: Andersen đã chết

Cập nhật lúc: 2024-08-22 11:39:54
Lượt xem: 20

Thật ra tôi biết hết mọi chuyện.

Những cuộc đối chọi giữa các nữ sinh trong trường.

Những cú đấm, cú đá trên đường về nhà sau giờ học.

Con rắn trên cây ở sân trường.

Tất cả những sự áp bức, hành hạ, ngược đãi, người đứng sau thao túng đều là Âu Dương Phàm.

Anh ta tìm mọi cách để thoát khỏi tôi. Đối với anh ta, tôi không chỉ là một thứ phiền toái, mà còn là một con rắn độc khiến anh ta ghê tởm và hoảng sợ.

Anh ta muốn ép tôi phải tự biết khó mà lui.

Nhưng chính hành động kiên cường của tôi lại khiến anh ta tức giận.

Vì vậy, đêm qua anh ta đã cho tôi một đòn chí mạng.

Tuyệt vọng. Kinh tởm. Bẩn thỉu. Rùng rợn.

Tôi thậm chí không thể nhớ nổi khuôn mặt của những người đó.

Nhưng điều tôi không bao giờ quên được cho đến chết, chính ;à nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Âu Dương Phàm khi anh ta rót rượu cho tôi.

Dịu dàng như nước.

Vợ yêu.

Bên ngoài KTV, dòng xe cộ qua lại như nước, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc váy rách rưới của tôi với ánh mắt lạ lùng. Tôi nắm chặt gấu váy, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn gì cả.

Không đau, không hề đau một chút nào.

[Một]

Tại cổng trường, tôi nhìn thấy Âu Dương Phàm đang vui vẻ trò chuyện với một cô em học cùng trường. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi, với chiếc váy rách nát và vết m.á.u trên đó, bỗng lao nhanh về phía Âu Dương Phàm, sau đó liền tươi cười khoác lấy cánh tay anh ta và nũng nịu nói: "Tối qua sao anh không nói gì mà đã bỏ đi?"

Sắc mặt của Âu Dương Phàm lập tức tối sầm lại, anh ta bày ra vẻ mặt không thể tin được mà nhìn tôi, một lúc lâu sau anh ta mới đáp: "Có việc đột xuất."

"Ồ!" Tôi càng cười rạng rỡ bao nhiêu thì vẻ mặt của Âu Dương càng tối sầm lại bấy nhiêu.

Anh ta nhìn chiếc váy rách rưới của tôi, và nhướng mày: "Tối qua…" "Tối qua em rất vui mà!" Tôi lập tức cắt ngang lời anh ta, và còn bày ra vẻ mặt ngại ngùng: "Với lại, việc dâng hiến lần đầu cho anh Phàm là điều mà em mong muốn nhất từ trước đến nay!"

"Khoan đã…" Vẻ mặt của Âu Dương lập tức biến sắc: "Em nói là lần đầu tiên… là dành cho anh sao?"

Tôi ngây thơ gật đầu, trên má còn thoáng qua chút ửng hồng, như thể tôi thật sự là một cô gái nhỏ mới trải qua đêm đầu tiên lãng mạn với người mình yêu.

Âu Dương Phàm chợt cười khẩy một cái: "Em đùa gì vậy? Rõ ràng tối qua không phải là…"

"Chính là anh!" Tôi lại cắt ngang lời anh ta, sau đó đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta và nói từng chữ một: "Em nói là anh thì nhất định là anh, chồng yêu à!"

Âu Dương Phàm mạnh mẽ rút tay anh ta ra khỏi tay tôi, nhìn tôi như thể tôi là một kẻ điên, còn tôi thì tặng cho anh ta một nụ cười ngọt ngào hoàn hảo.

Đúng vậy, khi bạn ở trong tình cảnh tuyệt vọng thì hãy luôn giữ nụ cười. Vì nụ cười có thể khiến cái c.h.ế.t trở nên hoa lệ.

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi kiễng chân, ghé vào tai anh ta thì thầm: "Em sẽ trở thành một phần cơ thể của anh, cho dù là con d.a.o có sắc bén đến đâu cũng không thể cắt rời em ra khỏi anh."

Măng Cụt mãi iu!!!!

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Âu Dương Phàm thậm chí có thể gọi là như c.h.ế.t lặng.

Hai

"Nghe nói cô ta bị cưỡng hiếp."

"Không phải là cưỡng h.i.ế.p đâu, mà là bị cưỡng h.i.ế.p tập thể đấy!"

"Hạng thấp hèn như vậy, Âu Dương Phàm sao còn cần cô ta chứ?"

"Tất cả đều là do cô ta cứ mặt dày bám lấy người ta, đúng là đồ không biết xấu hổ!"

Tôi nằm bò trên bàn, dựng tai lên nghe những tiếng thì thầm của các nữ sinh trong lớp, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tôi mơ hồ nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cửa sổ lớp học.

Cô gái với mái tóc xoăn dài như rong biển.

Tôi giật mình tỉnh dậy và lập tức bật dậy từ chỗ ngồi, sau đó còn đưa tay dụi hai mắt mình mạnh, và nhận ra rằng bên cửa sổ chẳng có bóng người nào cả.

Trái tim tôi đột nhiên đập mạnh.

Vừa rồi là ảo giác của tôi sao?

"Duệ Thanh Thanh! Đang học mà em đứng dậy làm gì?" Tiếng hét giận dữ của thầy giáo vang lên từ bục giảng.

"Cơn điên lại phát tác rồi!" Bỗng có ai đó hét lên với giọng the thé, cả lớp nghe thế thì lập tức cười ầm lên.

Tôi nghĩ mình thực sự đã phát điên rồi.

Buổi sáng khi đánh răng, tôi đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Thảo La phản chiếu trong gương.

Có lúc đi một mình trên đường, đột nhiên có người vỗ vai tôi, khi tôi quay đầu lại thì bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt đầy m.á.u của Thảo La hiện ra ngay trước mắt.

Đặc biệt là khi đối mặt với Âu Dương Phàm, tôi luôn thấy Thảo La với khuôn mặt tái nhợt bám trên lưng anh ta, cô ấy nhìn tôi và còn nở nụ cười đầy đáng sợ.

[Ba]

"Ngày mai là sinh nhật anh ấy, mình muốn làm bento cho anh ấy ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dieu-kien-cua-phu-thuy/chuong-2-andersen-da-chet.html.]

"Thì làm đi."

"Anh ấy sẽ không để ý đến mình đâu. Lần trước mình mặt dày đưa hộp bento cho anh ấy, kết quả là anh ấy lại tiện tay ném vào thùng rác."

"Quá đáng quá, bây giờ mình sẽ gọi cho anh ta. Ngày mai mình sẽ đi cùng cậu đến nhà anh ta. Nếu anh ta dám phớt lờ hộp bento cậu làm thì mình sẽ đ.ấ.m vỡ răng anh ta."

"Thảo La, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu cậu hẹn thì anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng liệu có làm phiền cậu không?"

"Không sao đâu, chúng ta là bạn thân mà."

[Bốn]

Đúng vậy, là bạn thân.

Tôi và Thảo La.

Hôm đó, mới sáng sớm Thảo La đã đứng dưới nhà gọi tôi, vì hộp bento chưa chuẩn bị xong nên tôi nhờ Thảo La mang bánh sinh nhật đến nhà Âu Dương Phàm trước. Ban đầu cô ấy không muốn đi, nhưng sau khi thấy tôi năn nỉ quá thì cô ấy đành miễn cưỡng đồng ý.

"Nhưng mà Thanh Thanh, cậu phải đến nhanh đấy nhé, mình đợi cậu." Trước khi đi, Thảo La còn dặn dò tôi kỹ lưỡng.

Mình đợi cậu.

Mình đợi cậu.

Đừng nhìn mình với ánh mắt oán hận như thế. Mình sẽ không để cậu c.h.ế.t oan uổng đâu.

Xem kìa, mình đã lợi dụng cái c.h.ế.t của cậu để giữ chặt Âu Dương Phàm mà mình yêu quý.

Cảm ơn cậu rất nhiều, Thảo La.

[Năm]

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, tôi dậy sớm làm bento cho Âu Dương Phàm. Khi ngửi thấy mùi thanh cua quen thuộc, tôi không kiềm chế được đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Giống như tình tiết trong các bộ phim truyền hình, tôi đã mang thai.

Tôi luôn cảm thấy, có thể cái mà tôi đang mang trong bụng là Thảo La.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi tìm thấy Âu Dương Phàm trên sân thượng của tòa nhà dạy học. Anh ta đứng tựa vào lan can, trông có vẻ ủ rũ và thơ thẩn nhìn lên bầu trời.

"Thảo La sắp sống lại rồi đó." Tôi tiến lại gần anh.

Nghe thấy cái tên Thảo La, anh ta bất giác cảm thấy rùng mình, khi nhìn thấy tôi, anh ta càng cau mày chặt hơn: "Nói nhảm gì vậy?"

Tôi tiến lên khoác lấy tay anh, ngửi mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh, và mỉm cười nói: "Nói cho anh biết một tin vui, em mang thai rồi."

Anh trừng mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô cảm, sau đó nghe thấy anh ta lạnh lùng nói: "Chuyện đó không liên quan gì đến anh, đúng không?"

Tôi cười khẩy một cái, giả vờ nũng nịu đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh: "Sao lại không liên quan được chứ? Đứa bé là của anh mà!"

Anh mạnh mẽ hất tay tôi ra: "Em nói bậy bạ gì vậy? Anh với em chưa bao giờ…"

"Là anh đó!" Tôi vuốt ve bụng mình và bình tĩnh ngắt lời anh; "Đêm đó trong phòng karaoke, em nhớ rất rõ, anh thô bạo đến mức làm em cảm thấy rất đau."

"Em nói đùa gì vậy, đêm đó rõ ràng là anh đã về trước mà!" Âu Dương Phàm cau có, giọng điệu của anh ta cũng trở nên thiếu kiên nhẫn.

Tôi nhếch miệng cười, từ từ tiến lại gần Âu Dương Phàm, nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nhẹ nhàng nói: "Em nói đứa bé là của anh, thì nhất định là của anh, bắt buộc là của anh!"

Anh ta sững sờ nhìn tôi và không nói nên lời.

Tôi nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình, và mỉm cười: "Em sẽ sinh đứa bé này ra, em là mẹ của nó, anh là cha của nó, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy nó, xây dựng một gia đình ba người hạnh phúc. Đúng rồi, tên của đứa bé sẽ là Thảo La, anh thấy thế nào?"

"Đồ điên!" Âu Dương Phàm giận dữ hất tay tôi ra, hai cánh môi anh ta cũng bất giác trở nên run rẩy: "Tôi không thể kết hôn với cô!"

Tôi càng cười rạng rỡ hơn, sau đó tôi liền lấy điện thoại ra và bấm nút phát bản ghi âm trong điện thoại.

"Tại sao anh lại g.i.ế.c cô ấy?"

Bên trong trước tiên vang lên giọng nói run rẩy của tôi.

“Tôi chỉ muốn cô ấy đón sinh nhật cùng tôi. Tôi chỉ lén hôn cô ấy một cái, nhưng nào ngờ cô ấy lại phản ứng dữ dội như thế, cô ấy đã tát tôi một cái và còn mắng tôi là đồ không biết xấu hổ. Cô ấy muốn đi, tôi cố chấp giữ cô ấy lại, tôi còn không ngừng cầu xin cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố sức thoát khỏi tôi, như thể tôi là một thứ ruồi bọ đáng ghét.” 

“Tôi không thể tin được! Không thể chịu đựng được! Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt bốn tháng, lúc nào cũng hạ mình và chiều chuộng cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn từ chối tôi!! Thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ!”

Giọng nói rõ ràng của Âu Dương Phàm từ điện thoại vang vọng khắp sân thượng trống trải.

“Hôm đó, khi em bắt gặp anh chạy ra khỏi nhà với chiếc áo dính đầy máu, em đã lén bấm nút ghi âm trên điện thoại.” Tôi đứng thẳng người và hiên ngang đối mặt với anh: "Tất cả những gì chúng ta nói ngày hôm đó đều được ghi lại."

Sắc mặt Âu Dương Phàm dần cứng lại, giống như hôm tôi ngỏ lời muốn hẹn hò với anh ta, là một biểu cảm đầy mơ hồ, sốc và có phần sợ hãi.

Tôi tiến lên ôm lấy anh, gục đầu vào n.g.ự.c anh, và dịu dàng hỏi: "Anh muốn cùng em vào tù, hay là cùng em kết hôn?"

Âu Dương Phàm không nói gì, trông anh ta lúc này chẳng khác nào một khúc gỗ không hồn.

"Anh là cha của đứa bé, mãi mãi là như vậy." Tôi mỉm cười và kiên quyết nói.

[Sáu]

Tôi từng mơ thấy một ác quỷ xấu xí ngồi bên giường và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt đục ngầu của nó chứa đựng những cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu được. "Tránh xa tôi ra!" Tôi trong giấc mơ vô cùng ghê tởm cái sinh vật xấu xí này, nhưng ác quỷ chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương xót, và nói bằng giọng khàn khàn: "Thanh Thanh, cậu không nhận ra mình sao?"

Bây giờ tôi mới hiểu, con quỷ đó, chính là tôi.

 

Loading...