Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điều kiện của phù thủy - Chương 4: Bi thương, Tình yêu chân thành đến chết không thay đổi

Cập nhật lúc: 2024-08-22 12:44:17
Lượt xem: 42

Hằng năm, tỷ lệ người nhảy lầu tự tử ở bệnh viện chiếm 45% tổng số ca tự tử trong cả nước.

Nguyên nhân tự tử thì có rất nhiều.

Không đủ tiền chi trả hóa đơn y tế khổng lồ, mắc bệnh ung thư, bị người thân bỏ rơi, hay mất thai trong bụng.

"Tại sao tôi lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ như thế này cơ chứ?"

"Chỉ mới bao nhiêu tuổi mà đã có thai! Bao nhiêu tuổi rồi chứ!! Chị có biết xấu hổ không!!"

"Nói đi, người đàn ông đó là ai? Sao chị lại không nói gì?"

"Nếu không phá thai thì chị định sinh cái quái thai đó ra sao?"

"Từ giờ trở đi, tôi không có đứa con gái như chị nữa!!"

Những kẻ yếu đuối, dũng cảm, tự tử vì cô đơn.

Nếu tôi tham gia với bọn họ.

Tôi đứng trên nóc tầng bệnh viện nơi đã có vô số người nhảy xuống, nhẹ nhàng ngân nga bài hát "Mèo Ba Tư" và chậm rãi tiến tới lan can.

"Chị hát rất tệ." Bỗng nhiên có một giọng nam xa lạ vang lên từ phía sau, mang theo giọng điệu chế nhạo: "Hơn nữa chẳng phải bài hát này đã quá xưa rồi sao?"

Tôi quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là nhân viên phục vụ mà tôi đã gặp vào sáng hôm đó ở phòng KTV.

Một

"Thanh Thanh, nằm viện cũng lâu rồi mà không thấy bạn trai của cháu đến thăm, mà khi ra viện cậu ta cũng không đến đón cháu, đúng là quá vô trách nhiệm mà!" Bà cô ở giường bên cứ lảm nhảm bên tai tôi.

Tôi đưa cho bà một quả cam và cười nói: "Anh ấy rất bận, bọn cháu sắp tốt nghiệp rồi, chuyện học tập đã rất mệt mỏi, nhưng mỗi ngày anh ấy đều có gửi tin nhắn cho cháu, anh ấy thật sự là một người rất chu đáo."

"Ôi, vẫn còn là trẻ con." Bà cô thở dài và nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc tôi: "Một ngày nào đó cháu sẽ hối hận vì những gì mình đang làm."

Bà ấy đang nói về việc yêu sớm và mang thai sớm.

"Nếu cháu không tiếp tục thì cháu sẽ hối hận khi đến thế giới khác." Tôi nói.

Tôi đang nói về…

Bà cô đột ngột chuyển ánh mắt về phía cửa, rồi đẩy tôi một cái: "Kìa, Thanh Thanh, đó là bạn trai của cháu phải không? Cuối cùng cậu ta cũng đến rồi, xem như con người cậu ta vẫn còn lương tâm."

Tôi nhìn về phía Bùi Nguyên đang đứng dựa vào khung cửa mỉm cười nhìn tôi, tôi liền nhíu mày: "Cậu đến làm gì?"

"Đón chị ra viện." Cậu ta bước tới, một tay cầm túi của tôi, một tay nắm tay tôi, trước khi đi còn nghiêng đầu nháy mắt với bà cô ở giường bên: "Chị à, chúng ta đi thôi."

Chị à?

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy trong ánh mắt của bà cô đột nhiên lóe lên một thứ cảm xúc kì lạ, sau đó bà cô vừa che mặt vừa nũng nịu nói: "Ôi, mới có bao nhiêu tuổi đầu mà gọi chị này chị kia chứ! Cậu bé này cũng thật biết nói chuyện! Thanh Thanh đi theo cậu ấy không sai đâu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"

……

Khi vừa ra khỏi tòa nhà bệnh viện, tôi lập tức hất tay cậu ta ra, xoa xoa tay mình, rồi nói: "Trả lại túi cho tôi, tôi muốn bắt taxi về nhà."

Hôm đó Bùi Nguyên bị thương trong một cuộc ẩu đả với đám giang hồ và được đưa đến bệnh viện khâu lại, cậu ta vô tình nhìn thấy tôi ở sảnh bệnh viện và lén theo tôi lên sân thượng.

Rồi bắt đầu quấn quít lấy tôi như một kẻ ngốc.

"Về nhà?" Cậu ta nhướn mày: "Hôm đó ở sảnh tôi rõ ràng thấy mẹ chị tức giận tát chị vài cái."

Tôi giật lấy túi từ tay cậu ta rồi quay người định đi.

Cậu ta ngoan cố thọc tay vào túi và chậm rãi đi theo sau tôi.

Hôm nay là Chủ Nhật nên học sinh được nghỉ học.

Nhà không về được, trường cũng không chứa.

Tôi đi lang thang không mục đích trên phố, khi qua đường, Bùi Nguyên lại kéo tay tôi, giống như vác một con gà con qua đường, sau đó cậu ta liền buông tay tôi ra dưới ánh nhìn giận dữ của tôi, nhưng vẫn tiếp tục bám theo sau.

Tôi lấy điện thoại ra tìm số của Âu Dương Phàm và gọi thử, nhưng trong điện thoại lại vang lên thông báo số thuê bao không đúng.

Thực sự không sợ hãi.

Anh ta không sợ tôi gửi bản ghi âm trong điện thoại đến đồn cảnh sát ư?

Anh ta cuộc rồi sao?

Vậy thì cùng nhau vào tù thôi.

Ngón tay tôi vừa nhấn số 1, Bùi Nguyên không lên tiếng theo sau bỗng cất tiếng: "Ở lại nhà tôi đi."

Tôi quay lại nhìn cậu ta với vẻ mặt vừa khóc vừa cười: "Có phải cậu thích tôi không?"

"Ừ, tôi thích chị." Mấy sợi tóc nâu rối trước trán của Bùi Nguyên bị gió thổi lên để lộ ra đôi mắt sáng ngời: "Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích chị rồi."

Quả thực là một kẻ ngốc.

Hai

Nguyên nhân gì khiến một người hoàn toàn xa lạ đột nhiên trở nên nhiệt tình, chu đáo và quan tâm đến bạn?

Khi Âu Dương Phàm nhìn thấy tôi ở trường, anh ta liền nhíu mày ngay lập tức.

Tôi chợt bật cười vì phản ứng của anh ta: "Chỉ là sảy thai thôi mà, anh nghĩ tôi sẽ c.h.ế.t ở bệnh viện luôn sao?"

"Không sao là tốt rồi." Anh ta buông ra một câu lạnh lùng rồi định bỏ đi.

"Phàm." Tôi gọi anh ta lại.

Anh ta chợt khựng lại và dừng bước.

"Tôi có vài di vật của Thảo La, lựa ngày nào rảnh rỗi anh đến thu dọn cùng tôi có được không?" Tôi hỏi nhỏ.

Tôi không thấy biểu cảm của anh ta, nên cũng không biết là anh ta đang cười nhạo hay là đang ghét bỏ.

Cuối cùng tôi nghe thấy anh dùng giọng nói ấm áp đáp lại: "Ừ."

Những lời ngọt ngào và ấm áp nhất trên thế giới chỉ là một từ "ừ".

Bốn

"Chị đang nấu ăn à?" Bùi Nguyên đột ngột thò đầu vào bếp và mang theo vẻ mặt ngạc nhiên: "Chị thật sự biết nấu ăn à?"

"Tôi trông giống như một tiểu thư không biết làm việc nhà lắm sao?" Tôi cẩn thận cho sushi vào hộp cơm hình gấu, chỉ một phút không để ý liền bị Bùi Nguyên lấy mất một miếng, tôi vồ tới định giành lại nhưng phát hiện nó đã bị cậu ta cho vào miệng.

"Đây không phải làm cho cậu." Tôi nói.

"Vậy thì chị làm một phần riêng cho tôi đi." Cậu ta nghiêm túc nói.

Tôi đóng nắp hộp lại: "Không."

"Tôi cho chị ở miễn phí."

"Tôi tự nguyện."

"Tôi thích chị."

"Liên quan gì đến tôi?"

"Không làm thì tôi sẽ ăn hết những miếng sushi này."

Tận dụng sức lực của người đàn ông, cậu ta nhanh chóng cướp lấy hộp cơm từ tay tôi.

"…… Tôi sẽ làm."

Một bữa ăn đơn giản với hai món chính và một món canh: khoai tây xào thịt, cà chua xào trứng, rau luộc và canh trứng.

Bùi Nguyên ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ của cậu ta trông như một thằng ngốc.

"Ngon quá!" Cậu ta vừa nhai cơm vừa không quên khen ngợi.

"Coi chừng bị nghẹn." Tôi múc một bát canh đẩy về phía cậu ta.

Cậu ta nở nụ cười với tôi, hai mắt còn hơi híp lại: "Sau này mỗi ngày chị đều làm cơm cho tôi nhé?”

"Không." Tôi nói.

Cậu ta nhíu mày nhìn tôi, rồi đột nhiên vươn tay véo mặt tôi, động tác rất nhẹ, không hề có cảm giác đau đớn chút nào.

Năm

"Cảm ơn em, gần đây con nhỏ đó ít quấy rối anh hơn, nhưng vài ngày trước vẫn bám dai như đỉa làm một hộp sushi mang đến, anh đã cho chó ăn rồi."

"Sushi của chị ấy làm rất ngon."

"Vậy thì sao?"

"Chị ấy chỉ là một cô gái nhỏ thích anh mà thôi, anh cũng đâu nhất thiết phải đối xử tệ với chị ấy như vậy chứ?"

"Em không hiểu về Duệ Thanh Thanh, cô ta là một quái vật ăn thịt người."

"……"

"Dù sao, Bùi Nguyên, cảm ơn vì đã giúp anh, không uổng công chúng ta có tình bạn lâu dài như vậy."

Một ngày nọ, khi tôi lén theo dõi Âu Dương Phàm về nhà, tôi nhìn thấy Bùi Nguyên bất ngờ xuất hiện và đã vô tình nghe thấy đoạn cuộc đối thoại này.

Sáu

Khi tôi tỉnh dậy vào lúc giữa đêm vì cơn ác mộng, tôi đột nhiên nhìn thấy có một người đang đứng cạnh đầu giường.

Người đó đưa tay vỗ nhẹ mặt tôi, và nhẹ nhàng hỏi: "Chị gặp ác mộng à?"

"Nên gọi hành động này là theo dõi à?" Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ta.

"Gần đây tôi ngủ trên ghế sofa, lưng cảm thấy rất đau."

Tôi ngồi dậy: "Vậy tôi sẽ ngủ trên ghế sofa, cậu ngủ ở đây đi."

Khi tôi nói xong cậu ta liền cúi xuống ấn tôi trở lại giường, toàn thân cậu ta đè lên người tôi, cậu ta nhẹ nhàng ôm tôi, và còn thì thầm bên tai tôi: "Tôi muốn ôm chị ngủ."

Tôi nhắm mắt lại và cũng không động đậy.

Trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh ta, tôi từ từ trở lại giấc ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dieu-kien-cua-phu-thuy/chuong-4-bi-thuong-tinh-yeu-chan-thanh-den-chet-khong-thay-doi.html.]

Bảy

Nguyên nhân gì khiến một người hoàn toàn xa lạ đột nhiên trở nên nhiệt tình, chu đáo và quan tâm đến bạn?

Câu trả lời là: Diễn xuất.

Chương 5: Hồi Ký Cuối Cùng: Những Di Vật Cuối Cùng

Em thích anh.

Khi anh cười, em cũng cười.

Khi anh khóc, em cũng khóc.

Khi anh chết, em cũng sẽ chết.

Một

“Chị định đi à?” Bùi Nguyên chặn tôi lại: “Tại sao?”

“Mẹ tôi đã tha thứ cho tôi rồi.” Tôi nói: “Trên đời này làm gì có bà mẹ nào lại giận con gái mình suốt đời đúng không?”

“Vậy còn tôi thì sao?” Cậu ta có vẻ lo lắng, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó: “Chị nỡ bỏ rơi tôi à?”

Măng Cụt mãi iu!!!!

“Diễn viên cũng phải cần nghỉ ngơi giữa giờ, nếu không sẽ rơi vào tình trạng làm việc quá sức.” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta và mỉm cười.

“Gì cơ?” Bùi Nguyên bối rối nhìn tôi.

“Cậu và Âu Dương Phàm là bạn tốt, có phải không?” Tôi vẫn mỉm cười nhìn cậu ta: “Cậu làm việc ở KTV, cho nên Âu Dương thường đưa bạn bè của anh ta đến ủng hộ, thậm chí mỗi lần hẹn hò với con gái cũng đến đó. Ngày hôm đó anh ta rủ tôi đến phòng VIP, có vài chàng trai ở đó, trong số đó có một người mặc đồng phục KTV là cậu phải không?”

Tôi tiến lại gần cậu ta, và đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệch của cậu ta: “Âu Dương đã cho tôi uống rượu say, sau đó các cậu đã giữ tôi lại trên ghế sofa và cưỡng bức tôi, đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác đôi tay của cậu đã xé váy tôi như thế nào.”

“Tôi không làm chuyện đó!” Bùi Nguyên phản ứng vô cùng mạnh mẽ, cậu ta hốt hoảng nắm lấy tay tôi, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Lúc đó tôi thật sự có mặt ở đó, nhưng sau đó tôi đã bị quản lý gọi đi rồi! Tôi thật sự không biết bọn họ sẽ làm thế với chị! Thanh Thanh, xin chị hãy tin tôi.”

Tin hay không tin.

Chúng tôi đứng yên một lúc, tôi chợt cười khẩy một cái: “Chỉ là đùa với cậu mà thôi, tôi biết rõ là cậu không tham gia cùng với bọn họ.”

Cậu ta nghe lời tôi nói thì thoáng ngẩn ra, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu ta nhanh chóng ôm tôi vào lòng và nói nhỏ: “Ngày hôm đó ở bệnh viện thấy chị cãi nhau với mẹ và một mình đi lên tầng thượng, tôi lo lắng chị sẽ làm điều dại dột nên đã đi theo sau, sau đó tôi chủ động tìm Âu Dương Phàm bảo anh ta đưa chị cho tôi.”

Tôi nằm trong vòng tay của cậu ta và lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu ta.

“Trong mắt Âu Dương, tôi đang giúp anh ta thoát khỏi một cô bạn gái phiền phức.” Bùi Nguyên tiếp tục nói: “Nhưng có điều anh ta không biết, tôi làm điều đó thật ra là vì bản thân mình.”

Hóa ra cậu ta không biết chuyện Âu Dương Phàm g.i.ế.c c.h.ế.t Thảo La.

“Tôi thích chị.”

Cậu ta ôm chặt tôi, cằm cậu ta còn dựa vào đầu tôi.

“Hơn bất kỳ ai trên thế giới này.”

Tôi vòng tay quanh eo cậu ta rồi cười nói: “Cậu đã mượn lời thoại của Conan đấy à?”

Hai

“Sau này mỗi ngày chị đều làm cơm cho tôi nhé?”

“Được.”

“Chia sẻ một chút trái tim của chị cho tôi nhé?”

“Được.”

“Buông bỏ thù hận, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

“…… Được.”

Ba

Tôi và Âu Dương Phàm hẹn nhau ở nhà anh ta để dọn dẹp di vật của Thảo La.

Khi tôi mang một thùng giấy lớn đến nhà anh ta, tôi nhìn thấy trên bàn có một đĩa trái cây.

Thực sự làm tôi cảm thấy bất ngờ.

“Là anh tự cắt à?” Tôi cầm một miếng táo cho vào miệng.

Anh ta không trả lời tôi, chỉ tự mình mở thùng giấy ra.

Là một chiếc nhẫn hoa hồng màu xanh.

Âu Dương Phàm cầm chiếc nhẫn trong tay và nhìn nó chăm chú: “Tôi từng thấy cô ấy đeo nó, trên ngón tay áp út của bàn tay phải.”

“Là của tôi mua ở cửa hàng đồng giá mười đồng để tặng cho cô ấy.” Tôi vừa nhai trái cây vừa trả lời anh ta.

Một con gấu bông.

“Tôi và Thảo La mỗi người có một con, của cô ấy là con đực, của tôi là con cái.” Tôi hồi tưởng về hình ảnh Thảo La ôm con gấu bông và mỉm cười.

“Cô và Thảo La có mối quan hệ rất tốt.” Âu Dương Phàm ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu nở nụ cười với anh ta: “Anh không ghen tị với tôi đấy chứ?”

Anh ta không trả lời tôi.

Một tập ảnh.

Có ảnh của Thảo La và bà ngoại, ảnh của tôi và cô ấy, còn có các ảnh tốt nghiệp từ tiểu học đến nay.

“Thảo La khi còn nhỏ thật dễ thương phải không?” Tôi chỉ vào bức ảnh của Thảo La khi mới mười tuổi: “Cô ấy còn tết tóc hai bên nữa.”

Âu Dương Phàm chăm chú nhìn vào bức ảnh.

Một bức tranh.

Là chân dung của Âu Dương Phàm.

Anh ta đứng lặng người, nhìn bức tranh một hồi lâu, dường như không nhận ra người trong tranh chính là mình.

Có thể là không dám thừa nhận.

“Tại sao?” Anh ta bắt đầu run rẩy.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn về phía giữa phòng khách, đó là nơi Thảo La từng nằm.

Một bức thư.

Âu Dương Phàm run rẩy mở bức thư ra.

Âu Dương Phàm, tôi thích cậu.

Khi cậu cười, tôi cũng cười.

Khi cậu khóc, tôi cũng khóc.

Khi cậu chết, tôi cũng sẽ chết.

Là chữ viết của Thảo La.

“Không thể nào.” Anh ta lắp bắp: “Không phải như vậy. Không thể nào.”

“Điều đau khổ nhất trên đời này là hai người bạn thân cùng yêu một người.” Tôi đứng dậy, nhìn xuống Âu Dương Phàm từ trên cao: “Cô gái tốt bụng Thảo La đã chọn chịu đựng tình cảm của mình và gượng cười giúp bạn mình theo đuổi chàng trai mà bạn cô ấy thích, nhưng lại phát hiện ra rằng chàng trai đó lại thích chính cô ấy.”

Bạn bè, người yêu, cái nào quan trọng hơn?

“Thảo La đã chọn hy sinh vì tôi.” Tôi cười nhạo nói tiếp: “Cô ấy thật sự quá tốt bụng.”

“Cô sớm đã biết chuyện này?” Âu Dương Phàm quay lưng về phía tôi cho nên tôi không thấy biểu cảm trên mặt anh ta.

“Tôi là người hiểu Thảo La nhất trên thế giới này.” Tôi vui vẻ nói.

Di vật cuối cùng là một con dao.

“Anh còn nhớ con d.a.o này không?” Tôi đặt tay lên vai anh ta và nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi đã lấy lại con d.a.o từ cảnh sát. Nó đã từng cắm vào bụng Thảo La, dính m.á.u của cô ấy, vậy đây có thể coi là di vật của cô ấy không?”

Âu Dương Phàm đột ngột đứng dậy.

Tôi lùi lại vài bước và đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường.

“Cô thật sự là một con ác quỷ.” Âu Dương Phàm đứng đối diện tôi, lúc này toàn thân anh ta đang run rẩy, con d.a.o trong tay anh ta cũng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ.

“Cả hai chúng ta đều như nhau.” Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh ta.

Khi mũi d.a.o gào thét lao về phía tôi, lưng tôi đột ngột rơi vào một vòng tay ấm áp, một cỗ sức mạnh mạnh mẽ nhanh chóng xoay người tôi lại.

Bùi Nguyên ôm chặt tôi, cậu ta thì thầm bên tai tôi: “Tôi nên ghét chị sao?”

Sau đó cậu ta lập tức ngã xuống đất.

Con d.a.o đang cắm vào lưng cậu ta.

Hai mươi phút trước, khi Âu Dương Phàm cầm bức tranh và rơi vào sự mơ hồ, tôi đã tranh thủ gửi một tin nhắn cho Bùi Nguyên: “Cứu tôi.”

Từ nơi Bùi Nguyên làm việc đến nhà Âu Dương Phàm mất mười lăm phút.

Bùi Nguyên đã đến trước năm phút, cậu ta đứng trước cửa nhà Âu Dương Phàm và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhìn thấy người mình yêu mỉm cười rạng rỡ như ác quỷ.

Đôi khi, dù biết rằng người đó không đáng để yêu nhưng bạn vẫn không thể thoát ra khỏi sự mê mẩn và không thể thu hồi trái tim đã gửi đi.

“Nguyên… Bùi Nguyên…” Âu Dương Phàm hốt hoảng quỳ trên sàn, áo sơ mi trắng của anh ta dính đầy máu, anh ta tuyệt vọng với tay về phía Bùi Nguyê đang dần mất đi hơi thở.

Nơi đó là nơi Thảo La từng nằm.

“Anh quá nóng vội.” Tôi đến gần anh và vẫn nhẹ nhàng mỉm cười: “Đồng thời cũng  quá tự mãn, mới có bấy nhiêu đó mà đã tin ngay rằng Thảo La thích anh. Thật sự là quá buồn cười, sao Thảo La có thể thích anh được chứ? Trước đây tôi đã viết cho anh một bức thư tình, nếu anh đã đọc kỹ thì anh sẽ nhận ra nội dung trong bức thư đó giống hệt như bức thư hôm nay, vì bức thư này chỉ là bản thảo mà Thảo La giúp tôi viết, còn về bức chân dung, đương nhiên là do tôi nhờ Thảo La vẽ. Tôi vẫn còn nhớ khi Thảo La vẽ bức tranh này, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sự ghê tởm. Haha, cô ấy thực sự ghét anh đấy.”

Âu Dương Phàm run rẩy nắm bàn tay vẫn còn ấm của Bùi Nguyên và liên tục gọi tên cậu ta.

Tôi cúi người, hai tay ôm cổ anh ta và ghé môi vào tai anh ta.

“Tôi có thể giúp anh xử lý xác.”

“Buông bỏ thù hận, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Làm sao có thể.

Tôi sẽ trở thành một phần cơ thể anh, ngay cả khi có con d.a.o sắc bén đến đâu cũng không thể cắt tôi ra khỏi anh.

 

Loading...